
loại đàn ông như bọn họ luôn yêu cầu bản thân giữ đầu óc tỉnh táo ở mọi lúc mọi nơi.Lau xong mặt và tay, thấy anh nhắm mắt tựa vào thành ghế, Lâm Thiển nói nhỏ: “Anh lên giường đi ngủ đi.”“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp khẽ.Lâm Thiển đỡ anh đứng dậy, trọng lượng nửa người anh đè vào cô. Vừa về giường, Lệ Trí Thành liền giơ tay kéo cô nằm xuống.“Anh làm gì vậy?” Cô cười: “Em còn phải đi tắm nữa.”Lệ Trí Thành lật người, đè cô xuống dưới thân. Hơi rượu nhàn nhạt phả vào mặt cô, đôi mắt anh sáng rực một cách lạ thường.“Lâm Thiển.” Anh mở miệng: “Hãy nói với anh trai em, Lệ Trí Thành anh sắp đứng trên đỉnh cao của ngành. Từ nay về sau, em sẽ hoàn toàn thuộc về anh, chuyện cưới xin là tự do, người bên cạnh không được can thiệp.”Lâm Thiển phì cười.Có câu rượu chưa say người đã say, đến người chín chắn trầm tĩnh như Lệ Trí Thành cũng có lúc ngông cuồng ngạo mạn.Lâm Thiển ôm cổ Lệ Trí Thành, thủ thỉ: “Được, từ nay về sau em sẽ cam tâm tình nguyện thuộc về anh.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Em chỉ làm người phụ nữ của anh, ở bên anh trọn đời. Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, sống vui vẻ và thân mật mỗi ngày, được không anh?”“Được.” Anh nói từ tốn: “Một lời đã định.”Lâm Thiển rung động trong lòng, Lệ Trí Thành cúi xuống hôn cô. Có lẽ chuyện tương lai của hai người rộng mở khiến Lâm Thiển vô cùng hưng phấn, cũng có lẽ bởi vì mùi rượu trên người anh làm cô chếnh choáng… Thân thể và trái tim cô dường như đặc biệt kích thích. Hai người chìm trong biển ân ái cuồng nhiệt.***Cùng một buổi tối, có nhiều người vui mừng, như Lệ Trí Thành, Lâm Thiển, Uông Thái Thức, Cố Diên Chi và cán bộ công nhân viên của Ái Đạt.Nhưng cũng có người không vui.Có kẻ bày mưu tính kế.Vào thời khắc này, Lâm Mạc Thần đang ngồi trong văn phòng của mình ở nước Mỹ xa xôi. Anh vừa kết thúc một cuộc họp liên quan đến dự án đầu tư quan trọng, mệt mỏi dõi mắt ra thành phố náo nhiệt ở ngoài cửa sổ, đồng thời giơ tay bóp trán.Vừa cầm điện thoại, Lâm Mạc Thần liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Thiển. Anh ngẩng đầu xem đồng hồ treo tường, Trung Quốc bây giờ là nửa đêm. Thế là anh lại đặt điện thoại xuống bàn, cầm tờ báo lên đọc.Ở thành phố Lâm, Ninh Duy Khải đã rời khỏi tòa cao ốc Tân Bảo Thụy. Ngày mai sẽ là ngày đi làm cuối cùng của anh ta tại nơi này. Sau khi hoàn tất thủ tục bàn giao, anh ta sẽ tiếp quản cương vị mới.Lúc này, Trần Tranh vẫn đang ở trong phòng làm việc của mình, trầm tư suy nghĩ. Anh ta đã nhận được tin Ninh Duy Khải bị “lưu đày”. Năm vừa qua, Sa Ưng tràn ngập trên thị trường, khiến thị trường túi xách thông thường của Tân Mỹ Kỳ bị tổn thất nghiêm trọng. Năm qua cũng là năm tệ hại đối với Trần Tranh, bởi anh ta làm gì cũng không thuận lợi. Bây giờ, Trần Tranh đã có thể mỉm cười, bởi cơ hội vùng lên cuối cùng cũng xuất hiện. 31 – ENDCHƯƠNG 31Sáng sớm ngày hôm sau, có lẽ là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Ninh Duy Khải mặc đồ bình thường ngồi ở văn phòng của mình.Anh ta vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bên tay là tách cà phê, trên tay là quyển tạp chí điện ảnh. Nguyên Tuấn đang chỉ huy hai cô thư ký thu dọn tài liệu và đồ vật của Ninh Duy Khải đóng vào thùng giấy. Một đống thùng xếp ngay ngắn ở cửa ra vào. Đây chính là toàn bộ của cải của vị CEO điều khiển doanh nghiệp đầu ngành có tài sản hàng tỷ nhân dân tệ này.Nguyên Tuấn cũng tỏ ra bình thản, trong khi hai cô thư ký không dám thở mạnh, động tác vô cùng cẩn thận. Bầu không khí trong phòng hết sức tĩnh mịch.Bọn họ nhanh chóng dọn xong đồ. Hai cô thư ký vội vàng đi ra ngoài, Nguyên Tuấn ho khẽ hai tiếng: “Ninh tổng, thu dọn xong rồi ạ.”“Ừ.” Ninh Duy Khải lạnh nhạt trả lời, trong khi vẫn cúi đầu đọc tạp chí, có vẻ rất tập trung.Nguyên Tuấn không lên tiếng, đứng bên cạnh chờ đợi.Thu dọn xong nhưng vẫn chưa đi, không hiểu CEO còn dự định gì? Nguyên Tuấn không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ chờ mệnh lệnh là đủ.Ánh nắng mùa hè chói chang, chiếu qua lớp kính thẫm, hắt xuống nền đá hoa bóng loáng. Ninh Duy Khải và Nguyên Tuấn giữ nguyên tư thế bất động, để từng giây từng phút trôi qua.Khi kim giờ đồng hồ vừa chỉ đến con số mười, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập và tạp loạn, xem ra rất đông người.Nguyên Tuấn đi mở cửa. Người đầu tiên xuất hiện là một vị phó tổng của Tân Bảo Thụy, sau lưng anh ta là người phụ trách nhãn hiệu con Sa Ưng, tiếp theo là giám đốc bộ phận Mua sắm vật tư, giám đốc bộ phận Nhân lực, Thị trường, Thông tin kỹ thuật…Sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị. Trong khi đó, Ninh Duy Khải vẫn cúi đầu đọc tạp chí, giống như không phát hiện ra sự có mặt của mọi người.Nguyên Tuấn để mọi người vào phòng rồi đưa mắt ra hiệu cô thư ký ở bên ngoài. Cô thư ký giơ tay, cho biết không còn ai khác. Nguyên Tuấn liền đóng cửa.Lúc này, Ninh Duy Khải mới ngẩng đầu. Trong con mắt của tất cả mọi người, vị CEO tiền nhiệm dù chỉ mặc bộ đồ bình thường nhưng vẫn phong độ ngời ngời. 31 – END (2)“Sao thế? Mọi người đến tiễn tôi à?” Ninh Duy Khải cười: “Đang là giờ làm việc, sao lại rời khỏi vị trí hết thế này?”Đám đông đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trầm xuống một cách kỳ lạ.Vị ph