
ra lệnh: “Thành tử, chén rượu hôm nay nhất định phải uống. Hôm nay, lời nói của vợ có thể không nghe, nhưng về sau nhất định phải nghe.”
Lam Thành không ngừng gật gật đầu, lại lần nữa cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
……
Đông Hiểu Hi tươi cười, mặc kệ hai người họ mà đi vào phòng ngủ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, mẹ cô đang cầm chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng ngồi bên quạt cho Trạm Trạm. Trạm Trạm cũng đã ngủ rồi, lông mi thằng nhỏ thật dài có chút lay động trên khuôn mặt trắng noãn, một bàn tay để qua đỉnh đầu, tay kia nắm lấy áo bà ngoại, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng cong lên thành nụ cười. Có lẽ vì hôm nay có chú Lam, nên phá lệ, ngay cả khi ngủ cũng thấy ngọt ngào.
Đông Hiểu Hi bước đến cầm chiếc quạt trên tay mẹ, ngồi xuống hỏi: “Sao lại không bật điều hòa vậy ạ, như này thật nóng.”
“Lam Thành nói khi nãy tắm Trạm Trạm có hắt xì một cái, không cho bật điều hòa.”
“Người gì thế chứ, trong mắt chỉ có con của anh, muốn để người khác nóng chết a.” Chính cô cũng không nghĩ câu “con của anh” lại dễ gọi như vậy.
“Con ngại nóng thì sang phòng khác, phòng trẻ nhỏ vốn không nên bật điều hòa.” Trần Thanh Hoa lấy lại chiếc quạt trong tay con gái, vừa quạt tiếp cho Trạm Trạm vừa nói: “Lam Thành là người cha tốt khó kiếm đấy, vừa vào cửa đã cùng chơi đùa với thằng nhỏ, lúc tắm cho Trạm Trạm xong cứ tự mình ôm lấy nó, làm cho áo sơ mi cũng bị ướt hết, cũng chẳng hề để ý, chẳng thèm xấu hổ, trực tiếp cởi ra lau cho thằng nhỏ. Các con cũng thật là, đến bây giờ Trạm Trạm vẫn còn một câu lại một câu gọi chú Lam, khi nào thì con định để cho thằng nhỏ gọi một tiếng ba đây?”
“Không phải nói gọi ba là gọi được ngay, cũng phải cho thằng nhỏ một quá trình tiếp nhận đã.”
“Mẹ thấy con ép buộc cũng đủ rồi đấy, Lam Thành bây giờ đã là người đàn ông chín chắn, ưu điểm vốn nhiều hơn nhược điểm, con còn quật cường như thế, chỉ sợ sớm hay muộn cũng bị người phụ nữ khác cướp đi mất, đến lúc đó mẹ chờ xem con khóc lóc thế nào đây. Con có thể không sao đi, nhưng thật đáng thương cho cháu ngoại của mẹ.” Trần Thanh Hoa nói xong, lấy chăn mỏng phủ lên người Trạm Trạm. Đây cũng là chăn Lam Thành ra ngoài mua cho Trạm Trạm, thằng bé này chỉ biết thương con quá mà không biết nên làm thế nào cho đúng, giữa trời nóng lại mua chăn đệm đầy đủ cho Trạm Trạm, nói là sợ mùa đông lạnh. Xem ra bên người đứa nhỏ, dù là cha hay mẹ cũng không thể thiếu. Bà cùng chồng cũng đã nói chuyện này rất nhiều lần, quyết tâm dù thế nào cũng không thể lại để cho hai vợ chồng tiểu Hi có mẫu thuẫn hay chướng ngại gì nữa, đối với chuyện li hôn của hai chúng nó trước đây, bậc làm cha mẹ như họ cũng không phải là không có trách nhiệm.
Không biết Lam Thành đã đến gần phòng từ lúc nào, Trần Thanh Hoa bèn đứng lên đưa cái quạt cho con gái, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Chiếc giường bỗng nhiên lún xuống một chút, hơi thở nồng đậm mùi rượu phả lên cổ Đông Hiểu Hi. Lam Thành đặt cằm lên bả vai cô, hai người vẫn trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở trong không gian im lặng.
Hồi lâu, Đông Hiểu Hi mới giật bả vai đau nhức ra, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh ngủ sao?”
“Không.” Lam Thành dịch người một chút, tiếp tục đặt cằm lên vai cô: “Nhìn con ngủ.”
“Tối nay anh ngủ lại đây hay là lại về.”
“Anh về.” Lam Thành nói xong, nhấc đầu khỏi vai cô, lại giải thích tiếp: “Ở đây phòng ít quá, với quan hệ của hai đứa mình bây giờ, anh ở lại không thích hợp. Chờ “tiểu khu Thành ánh sáng” hoàn thành, anh sẽ mời ba mẹ đến cùng, như vậy mọi người cùng ở một nhà với nhau, Trạm Trạm cũng sẽ vui vẻ.”
“Anh tưởng tượng đi, dù sao em với con cũng đều không đi đâu hết.”
Nhìn hai má trắng nõn của cô, lại vẻ mặt cố ý chọc giận anh kia, Lam Thành liền cười, nâng tay lên xoa xoa mái tóc hỗn độn của cô: “Em mà không nuôi cho tóc dài ra, anh còn chưa nghĩ sẽ lấy em vào cửa đâu.” Nói xong, anh đứng lên định hôn lên mặt con một cái, bị Đông Hiểu Hi đẩy ra.
“Không được mang theo mùi rượu tiếp cận con em, lại dạy hư nó thành con sâu rượu nhỏ.”
“……..” Lam Thành sửng sốt nâng môi lên, lại tiếp tục cười: “Anh còn chưa hỏi em đâu, về muộn như vậy còn mang theo mùi rượu. Em là đi tăng ca? Hay là cơm no rượu say thế?”
“Là em tự nguyện muốn. Hiện tại em là người độc thân, anh không có quyền lợi quản thúc em.”
“Độc thân? Em là bà mẹ độc thân đó.” Lam Thành không cho là đúng mà nhắc nhở cô: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ một lần nữa lấy lại quyền lợi mà quản thúc em.”
……
Tiễn Lam Thành khỏi cửa, Đông Hiểu Hi trở lại cửa sổ nhìn ánh đèn đường chiếu lên thân ảnh kia, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, đột nhiên trong lòng cô tràn lên cảm giác chua xót. Vinh hoa phú quý cũng tốt, phân tranh mâu thuẫn cũng tốt, kì thật đều là hư vô, con người trên đời này có thể hoàn toàn vô lo, khoái hoạt lại có bao nhiêu người? Cô và Lam Thành rốt cuộc là yêu nhau, nên cho dù tách ra nhiều năm như vậy, cái loại động tâm mỗi khi đối diện nhau này vẫn chưa từng thay đổi.
Lam Thành quả thực là đã uống rất nhiều, ngay cả bước đi cũng có chút trôi nổi. Mấy năm nay, đủ loại tư vị say rượu anh đều đã trải qua, ngoài việc đau lòng chính là thân thể càng kh