
sao mà không cần anh được, chỉ là nổi đau này chỉ có mình cô biết thôi.
—
Đến khu nhà nhỏ mà ba mẹ ở, Đông Hiểu Hi bảo Lam Thành đem xe để ở ngoài cửa lớn của khu nhà, Lam Thành không hỏi nguyên nhân, chỉ là khi mở cửa xe, thuận tiện đem túi giấy cầm sẵn trong tay đưa tới tay cô.
“Đây là cái gì?” Đông Hiểu Hi nói xong, đem túi giấy mở ra, bên trong là một bộ váy ngắn đơn giản màu trà sửa, cùng một đôi giày da có thể đi mưa. Một cái gói to khác là một bộ đồ thể thao cho Trạm Trạm, cũng là màu trà sữa. Còn có một đôi giày thể thao nhi đồng màu trắng. . . .
Thấy Đông Hiểu Hi cười cười nhìn anh, đột nhiên Lam Thành có chút ngượng ngùng “Không phải là anh tự mình chọn, là nhờ người khác mua giùm, em không thích sao?”
Đông Hiểu Hi lắc lắc đầu “Sao lại không thích, em cảm thấy rất vui vẻ.” Nói xong vội vàng hôn trên mặt Lam Thành một cái.
Lam Thành tỏ ra thẹn thùng, nhìn nhìn xung quanh nói “Em trở nên ngoan.”
“ Vì sao?”
“Em hiểu ý của anh.”
Đông Hiểu Hi cười cười, cô đương nhiên biết. Đối với Lam Thành mà nói, nếu mình nhận sự che chở của anh, so với nói với anh ba chữ “em yêu anh” còn quan trọng hơn.
Lam Thành nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa khu nhà, anh lặng lẽ châm một điếu thuốc, đột nhiên trong lòng thở dài. Còn nhớ rõ năm năm trước, lần đầu tiên Tiểu Hi đem anh tới gặp ba mẹ cô, giống như là triển lãm bảo bối trân quý nhất, sự tự hào và kiêu ngạo này làm anh cảm động rất nhiều năm, thậm chí hiện tại nghĩ đến vẫn thấy cảm động. Nhưng mà chẳng bao lâu sau, chính mình lại bị cô giấu phía sau, cẩn thận không để người khác biết …
Không biết qua bao lâu, anh đem tắt thuốc, ngẫu nhiên ngẫng đầu, rất xa nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ hướng về phía anh chạy tới. Đợi cho tới khi chỉ cách hai thước, bóng dáng nhỏ đó bước chân chậm lại, thẹn thùng nở nụ cười với anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tươi tắn, bên trái khóe miệng còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện . . .
Đột nhiên có một loại cảm xúc khác thường yên lặng xẹt qua trong lòng Lam Thành, hình như có chút đau, lại có chút vui sướng.
Anh đứng tại chỗ, nhìn Trạm Trạm chậm rãi vươn tay, thân ảnh nho nhỏ liền ngoan ngoãn chạy vào lòng anh, thân mình mềm mại, vẫn là mùi sữa đặc biệt, vẫn là giọng nói ngọt ngào trẻ con “Chào chú Lam.”
Lam Thành ngay lập tức vui vẻ, liền ôm nó đặt lên vai, làm Trạm Trạm sợ hãi kêu một tiếng.
“Trạm Trạm sợ à?”
“Không sợ, chú thật cao a, còn có thể cao nữa không?”
“ . . .” Lam Thành thấy Đông Hiểu Hi có chút khẩn trương liền ôm thật chặt Trạm Trạm vào trong ngực một lần nửa, cười nói “Chờ Trạm Trạm trưởng thành, nhất định phải cao hơn chú.”
“Vâng” Trạm Trạm đồng ý rồi ôm chặt cổ Lam Thành, vô cùng thân thiết ngửi “Nhưng mà . . . .chú có mùi thuốc, mẹ không thích, nên không cho cháu chơi với chú.”
“Vậy sao?” Lam Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trạm Trạm, không nhịn được bật cười “Vậy chú bỏ thuốc, chờ mẹ thích chú, chú liền sống với Trạm Trạm được không?”
Trạm Trạm không trả lời, chỉ xoay đầu nhỏ nhìn mẹ cười.
Chương 32: Một nhà ba người
Trạm Trạm nhát gan, những món đồ chơi thích hợp với cậu cũng không nhiều, thậm chí có một số trò chơi mang tính mạo hiểm kích thích cậu vừa nhìn đã bị dọa khóc. Vì thế toàn bộ buổi chiều, xuất hiện nhiều nhất chính là cảnh Trạm Trạm cưỡi trên vai chú Lam, trên khuôn mặt lộ ra nét vui vẻ tươi cười và kiêu ngạo, giống như so với biểu hiện của người bạn nhỏ đang chơi cùng trò chơi ở giữa sân, độ cao của cậu có phần ưu thế hơn, cũng có phần hạnh phúc hơn.
Đông Hiểu Hi đi theo phía sau hai cha con, cầm trong tay mấy món đồ chơi chiến lợi phẩm của con, vài lần xúc động muốn nói cho Lam Thành, kỳ thật bọn họ là người thân một nhà, nhưng vẫn là nhịn xuống. Cô cho rằng đứa nhỏ cần một thời gian để làm quen với việc có ba, dù sao hai cha con bọn họ cũng mới gặp nhau có ba lần, khác với ông ngoại, tiếng “Chú Lam” trong miệng Trạm Trạm vẫn còn đề phòng, mà cô cũng không còn là cô bé nữ sinh dễ xúc động của năm năm trước, có lẽ chờ thời cơ chín mùi, đợi ột ngày nào đó bọn họ thân thiết với nhau hơn, cô sẽ đem bí mật này làm món quà quý giá nhất tặng Lam Thành, tin tưởng đến lúc đó cô sẽ được thưởng thức nhiều loại biểu cảm vui vẻ, cảm kích từ anh…
Mặt trời chiều chở đầy hạnh phúc cùng sung sướng dần dần lặng về tây, Lam Thành đem xe đậu ở trước cửa một tòa nhà sa hoa, Đông Hiểu Hi dẫn con xuống xe chờ đợi, Lam Thành đi tìm chỗ đậu xe trở về, một tay đem Trạm Trạm ôm lấy, tay kia thì nắm chặt lấy cô đi vào cửa lớn khách sạn, đây là động tác anh cho là hạnh phúc nhất trong cả buổi chiều, hơn nữa là cảm giác xuyên suốt lòng anh lúc này. Con nít thích náo nhiệt, Lam Thành gạt bỏ ý tưởng thuê phòng, anh chọn một vị trí ngồi dựa vào cửa sổ, đặt Trạm Trạm gần cửa sổ, để cho thằng bé có thể xem mặt trời lặn phía bên ngoài và cảnh tượng đại sảnh náo nhiệt.
Chỉ là một quá trình đơn giản nhưng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, cuối cùng bọn họ đem ánh mắt dừng ở trên người Đông Hiểu Hi, mang theo nghi ngờ, một người con gái bình thường vì cái gì lại có thể có chồng và con đáng yêu như thế? H