
lắc đầu “Nếu em chỉ muốn đùa giỡn anh, lúc tỉnh táo cũng có thể làm vậy, em không cần uống say.”
“Chẳng lẽ anh đều không khống chế được thời điểm sao?” Cô nói xong liền xâm nhập vào trong áo anh nhẹ nhàng xoa nắn cơ ngực, chỉ là vuốt ve nhẹ nhàng cô đã cảm giác được anh run lên không khống chế được. Cô cười, tay tiếp tục di chuyển trên cơ thể nóng bỏng của anh, hôn lên phía trước khuôn mặt anh, hàm hồ nói “Em không biết anh có giống trước kia không, em đang nghĩ xem anh có chỗ nào thay đổi.”
Ngữ điệu cực kỳ quyến rũ, động tác cực kỳ mới lạ. Lam Thành cười ôm lấy cô, miệng không hề rời khỏi cánh môi của cô …
Một cái chớp mắt, tất cả sụp đổ.
Đông Hiểu Hi ngã vào giường lớn, đồng thời một thân hình nóng rực cũng đồng thời ngã lên người cô. Cô không thể kìm lòng ôm chặt anh, ngượng ngùng nói “ Lam Thành, em nghĩ em muốn anh.” Giờ phút này, thân thể người đàn ông so với vài năm trước càng thêm thành thục, cũng càng thêm quyến rũ. Tay cô từ từ di chuyển từ vòm ngực nóng bỏng đến bụng anh, nơi đó sớm vì hưng phấn mà phập phồng không có quy luật … Thoáng chần chừ một chút cô loại bỏ thắt lưng vướng víu linh hoạt loạt bỏ chướng ngại vật, cầm nắm thứ lửa nóng quen thuộc.
Anh thở gấp một tiếng, mất đi khả năng khống chế, thân mình cương trực liền ghé vào trong lòng cô.
Cử chỉ này trong mắt Đông Hiểu Hi có thể hiểu rõ đó gọi là thua cuộc, cô lại càng ở trên cơ thể anh làm loạn.
Hành động của cô kích động bản năng của Lam Thành “Đồ ngốc, đừng động.” Anh khống chế một chút, đem tay cô cố định phía trên đầu. Tư thế này đem khuôn ngực hoàn hảo của cô hiện ra trước mắt anh. Có lẽ sinh con làm nguyên nhân khiến cô tuy gầy yếu nhưng đầy đặn hơn so với năm năm trước nhiều, Lam Thành trầm thấp gầm nhẹ một tiếng, liền tham lam đem mặt vùi xuống, truyền đến chóp mũi anh không chỉ có mùi rượu mà còn có hương thơm sau khi tắm rửa. Thì ra, cô gái này trước khi tìm anh đã chuẩn bị đầy đủ.
Lam Thành ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, cô không thể hiểu được những gì đang hiện lên trong đôi mắt anh. Hô hấp của hai người ngày càng dồn dập. Trong một cái chớp mắt, anh hơi khép mắt, ngậm lấy cánh môi mê người trước mắt.
Cô không để ý đến vẻ mặt của anh, tiến đến cùng anh hôn ngày càng sâu. Đầu lưỡi tham lam xâm nhập khi nông khi sâu, cơ thể vặn vẹo cùng với sự ma sát của quần áo trêu chọc từng tế bào mẫn cảm trong cơ thể cô.
“Lam Thành…” Cô không thể kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ, hai chân kẹp chặt phần eo anh rồi lại buông ra … Lặp đi lặp lại một động tác đơn giản.
Lúc này Lam Thành không thể khống chế, cũng không hề muốn khống chế. Anh một bên hôn cô, một bên dùng tay cởi bỏ cúc áo trước ngực của cô, hung hăn tháo bỏ dây thắt lưng … Gò tuyết trắng đẫy đà như hoa hồng nở rộ trước mặt anh, trong nháy mắt có một lại cảm giác đánh sâu vào trong lòng anh. Anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa xinh đẹp kia, liền khiến cô run rẩy không ngừng ….
Rốt cuộc, hai thân hình nóng bỏng không còn thỏa mãn khi chỉ dây dưa qua lớp quần áo, cho dù tiếp tục giao triền cũng không thể tiến vào thế giới của nhau. Anh cởi bỏ quần áo của cô một cách nhẹ nhàng, cô thở gấp như muốn nói với anh trí nhớ nguyên thủy trong cơ thể đã trở lại, cô đã vì anh mà ướt át, nở rộ…
Anh chậm rãi tiến vào thế giới của cô, trong một giấy khắc đầu tiên, anh không dám tùy tiện cử động, chỉ bất động trong lòng cô. Cô cũng không dám tùy tiện lộn xộn, chỉ nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve đầu anh nói “Đồ ngốc, năm năm rồi anh còn chờ cái gì? Vì cái gì mà không đi tìm một người phụ nữ yêu thương anh, chăm sóc cho anh?” Lam Thành không nói lời nào, cúi đầu hôn cô để giảm bớt những điều bản thân anh không khống chế được, hôn đến khi cô không thể phát ra một câu nói đầy đủ, hôn đến khi cô phát ra những âm thanh mà anh muốn nghe… Sau đó anh mới chậm rãi luật động …
Anh không phải là loại đàn ông chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới, anh càng muốn dụng tâm dùng thân thể của mình để khiến cô biến hóa. Vậy cô có khiến cho anh thất vọng không? Không hề, anh kinh hãi phát hiện ra người phụ nữ này vẫn giống như năm năm trước, vô luận cả thân thể và tâm hồn cô đều yêu anh, nhẹ nhàng, cẩn thận che chở anh, mỗi khi anh yếu đuối cô đều hiểu được để bao dung, an ủi anh, sự an ủi này cũng chỉ có anh mới hiểu … Giờ phút này anh rốt cuộc đã tìm được đáp án vì sao anh đau khổ chờ đợi năm năm, bởi vì ngoại trừ cô, không ai có thể cho anh sự che chở này.
Bọn họ không nghĩ tới xa nhau năm năm, thế nhưng lần đầu tiên sau khi gặp lại này sẽ bên nhau cho tới cùng. Anh không giống như một đứa trẻ tham ăn, đòi hỏi một lần rồi lại một lần, nhưng thật ra là cô chủ động muốn anh. Mang cô đi tắm rửa xong, khi chính anh đi tắm rửa mới nhớ quay trở lại giường. Thân thể lạnh lẽo vừa được làm nóng từ phía sau ôm lấy cô, tay anh lơ đãng chạm đến nước mắt đang chảy ràn rụa của cô …
“Làm sao vậy? Có phải em đã hối hận, hay là anh không đủ dịu dàng làm em bị đau?”
Cô lắc đầu, “Không phải, em chỉ thấy như đang nằm mơ.”
“Vậy hãy mơ cả đời đi, anh sẽ không làm cho em tỉnh.” Anh ôn nhu nói.
Chương 30: Sau khi tỉnh mộng
Nghe lời nói