
ể ý đến. Ở thời điểm mà đã không còn có thể cho đối phương hi vọng gì, anh sẽ đều lạnh lùng hờ hững.
——
Đang trên đường về nhà, Lam Thành đột nhiên nhớ đến văn kiện quan trọng còn chưa xem qua, liền quay đầu xe về công ty. Xe vừa chạy vào cổng, từ rất xa anh đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên bậc thềm, hai tay vòng ôm lấy chân, đầu gục xuống gối, bộ dạng cô đơn đáng thương này phút chốc làm tim anh nhói đau. Sau khi dừng xe, khóa cửa lại, anh liền bước đến trước mặt người phụ nữ kia………..
Lúc này Đông Hiểu Hi cũng hơi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, lại cực kì ủy khuất: “Lam Thành, em đang nghĩ về anh…….”
“Tại sao lại không điện thoại cho anh?” Lam Thành nhanh chóng kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, lại hỏi tiếp: “Nếu nhỡ anh không trở lại đây, em phải đợi đến bao giờ hả?”
“Em sợ gọi điện sẽ quấy rầy anh, lại không biết địa chỉ nhà anh, cho nên đành xem vận khí mình thế nào….”
Lam Thành nghe xong liền không hề nghĩ ngợi, đem chìa khóa nhà đặt vào tay cô: “Đã ăn cơm rồi sao?”
“Còn chưa.”
“Đi, anh đưa em đi ăn trước đã.”
“Em không ăn cơm, em muốn uống rượu.”
Nghe câu trả lời này, Lam Thành sửng sốt một giây, trong lòng mơ hồ có một tia lo lắng, lúng túng.
…….
Một nhà hàng cơm Tây.
Lam Thành nhìn Đông Hiểu Hi uống hết một chai vang đỏ cũng không có can ngăn, chỉ là tâm trạng có chút chút hờn giận. Thật ra cô uống rượu bộ dạng rất đáng yêu, khuôn mặt đỏ hồng, còn ngây ngô ngốc nghếch cười, còn thản nhiên sờ khuôn mặt anh, nói bên tai anh toàn là hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng là lại khiến anh nhớ đến đêm hôm đó, cô đi cùng Hạng Hàn cũng uống khá nhiều rượu. Nếu là đi uống rượu, anh hi vọng người đàn ông bên người cô vĩnh viễn chỉ là anh thôi, anh chính là không muốn bộ dạng thất thố của cô bị người khác nhìn trộm đi. Nói trắng ra là, đàn ông như anh đây, ở phương diện này, thì trình độ keo kiệt so với phụ nữ còn sâu sắc hơn.
Thật vất vả đem người phụ nữ say rượu này đặt vào trong xe, vừa mới ngồi xuống ghế lái, đột nhiên bị cô vươn tay ôm lấy cổ: “Lam Thành, anh đoán xem hiện tại em muốn làm cái gì?”
“Muốn làm cái gì?”
Lời còn chưa dứt, Lam Thành liền cảm thấy cô dùng sức siết chặt cánh tay, hơi thở ngọt ngào mang theo mùi rượu thơm nồng phả đến: “Hôn anh, chính là muốn hôn anh……..”
Nụ hôn mạnh mẽ bất ngờ ập đến, Lam Thành trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào, để mặc đôi môi bị cô tùy ý xâm phạm, mặc cho cô nảy sinh ý định ác độc mà cắn mút, không hề ôn nhu dịu dàng. Anh đột nhiên nghĩ đến câu thiêu thân lao đầu vào lửa. Tuy rằng vẫn luôn yêu cô, nhưng có lẽ cho đến hôm nay anh mới ý thức được, tình yêu này có bao nhiêu mãnh liệt, thậm chí mang theo một phần tan xương nát thịt cùng bi tráng. Đây không phải chỉ có mình anh cảm thụ, anh cũng mãnh liệt cảm nhận được người phụ nữ này cũng như vậy……..
Không biết qua bao lâu, Đông Hiểu Hi đột nhiên ngừng lại, trừng đôi mắt đen láy lên, khuôn mặt vẫn dán sát vào mặt anh mà hỏi: “Đã từng bị người phụ nữ nào khác hôn qua như vậy?” Thấy Lam Thành lắc lắc đầu, cô mới tươi cười mà buôn lỏng cánh tay, lại nhẹ nhàng nhắm mắt, đem môi mình ôn nhu áp lên…..
“Đừng náo loạn, đây là cửa nhà hàng……”
Lam Thành thoáng dùng sức đẩy hai tay cô ra, nào biết người phụ nữ này lại không thuận theo, không buông tha mà đem đôi môi hôn dần xuống cổ, cách lớp vải mỏng manh lại hôn một đường xuống xương quai xanh…. Hơi thở ấm áp lơ đãng liền khiến cho dục vọng nguyên thủy chôn sâu trong cơ thể anh đột nhiên bị châm lên. Anh thở hổn hển, cố gỡ hai tay cô đang đặt trên dây lưng của mình ra: “ Nghe lời, đi về trước….”
“Em không về nhà.”
“Về nhà anh.”
“Cũng không.”
Lam Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Đã biết, nhưng em buông ra trước đã, nghe lời…..”
Một khắc khi cô buông tay ra, xe chậm rãi khởi động, hướng đến khách sạn 5 sao gần đó.
Chương 29: Một hồi tỉnh mộng
Xe dừng ở trước cửa khách sạn Lam Duyệt. Đây là khách sạn trực thuộc tập đoàn Lam Long, chủ yếu dùng để chiêu đãi khách quý cùng một số lãnh đạo thành phố. Mà cuộc sống của Lam Thành cũng chủ yếu diễn ra ở đây, tầng cao nhất là căn phòng ở xa hoa của anh, trong lời nói tự an ủi của mình, nơi này càng giống nhà hơn so với căn nhà trọ kia, ít nhất nó có thể giúp anh có thể ngủ được.
Xuống xe, sớm thấy có người bảo vệ, anh trực tiếp ném chìa khóa cho anh ta rồi bước nhanh đến cửa bên kia, để ý người đang chuếnh choáng vì say rượu, người phụ này dọc đường đi đã chiếm hết tiện nghi của anh.
“Lam Thành, anh … mang em đi đâu?”
“Địa ngục, em có sợ không?” Anh vẫn thản nhiên đùa cợt trong khi quần áo đã không còn chỉnh tề.
“Năm năm trước anh đã nhốt em vào địa ngục, anh thấy bây giờ em còn có gì phải sợ sao?” Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm Đông Hiểu Hi có chút tỉnh táo, cô đem ánh mắt mơ màng nhìn ba mươi tám tầng lầu trước mắt, nhìn cánh cửa xoay bằng thủy tinh xa hoa, nhìn sảnh đường sáng trưng… Vẻ hoa lệ này dường như cắt màn đêm thăm thẳm ra thành ngàn mảnh nhỏ, thật sự khiến người ta lạc vào một thế giới khác… Nhưng năm năm qua cô mang theo một đứa trẻ, chịu đựng mọi