
ư thứ gì đó không thể gặp ánh sáng nay lại bị bại lộ dưới ánh mặt trời. Xem ra, đàn ông thật sự là sinh vật cô đơn, chỉ là không có ai cũng đều không tình nguyện cô đơn mà thôi.
“Trở về khi nào?” Một lát sau, Lam Thành không chút để ý hỏi cô.
“Hôm qua.” Đông Hiểu Hi cũng mau chóng trả lời, cô đột nhiên muốn rời khỏi nơi này, có lẽ là mấy lời vui đùa của mấy người kia, đã đem bảo bối hoàn mỹ nhiều năm cô trân quý dưới đáy lòng, trong khoảnh khắc, đánh thành dập nát, trong lòng giống như bị đâm vô số đao, khó chịu cùng cực.
“Có thời gian không? Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện?”
“Không được, không phải bên ngoài còn có người khác chờ sao? Nói sau đi, em còn có chuyện.”
“Ồ, ra là vậy….” Lam Thành tự nhiên gật gật đầu, dù bị cự tuyệt nhưng cũng không có vẻ thất vọng, cũng có thể anh chỉ khách khí mà đề nghị thôi. Ngay lúc Đông Hiểu Hi sắp xoay người đi, anh lại hỏi: “Số điện thoại của em là bao nhiêu?”
“Vừa trở về, còn chưa kịp đi làm lại.”
“Ừ.” Lam Thành lại gật gật đầu tỏ vẻ cô chỉ nói vậy để lấy cớ. Sau đó anh lấy tấm danh thiếp trong ví đưa tới trước mặt Đông Hiểu Hi: “Vậy em cầm đi, chỉ cần em còn ở thành phố này, anh nhất định có biện pháp tìm được em.” Nói xong, anh có chút đăm chiêu, lại có chút tự tin dị thường, khẽ cười một chút, đi ra cửa nhà hàng …
Đông Hiểu Hi nhìn bóng dáng thẳng tắp kia, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, thân thể lập tức thả lỏng, có chút thoải mái. Cô cố điều chỉnh cảm xúc một chút, cúi đầu nhìn danh thiếp màu vàng trong tay, chỉ có tên anh cùng số điện thoại, trong đó có một số di dộng quá đỗi quen thuộc với cô. Không biết là ngẫu nhiên, hay có ý nghĩa gì, dãy số này anh đã dùng tám năm. Tám năm, bọn họ quen biết nhau đến bây giờ vừa vặn là tám năm…….. Đời người có bao nhiêu lần tám năm để có thể đem thanh xuân cùng tình yêu của mình đều đặt hết lên một người đàn ông? Có lẽ vì tám năm này, còn có thể kéo dài cả đời cũng không chừng …
…
Suốt vài ngày, Đông Hiểu Hi đều trong trạng thái bàng hoàng và bất an, mơ hồ cảm giác có lẽ phải có sự tình gì đó sẽ phát sinh, nhưng ngày qua ngày quá bình thản lại làm cô không thể nào bình thản được. Cô nghĩ có lẽ là Lam Thành làm đảo lộn hết tâm tư của cô, qua mấy ngày chắc là sẽ trôi qua thôi, về sau, anh và cô có lẽ cũng không có khả năng kết hợp trở lại, thậm chí nói không chừng cũng không có khả năng gặp lại nhau đi.
“Tiểu Hi à, có phải có tâm sự gì không? Hai ngày nay con đều rầu rĩ không vui, ngay cả Trạm Trạm cũng nói, “mẹ mất hứng” ”. Không biết mẹ cô từ bao giờ đã đến ngồi cạnh, vỗ nhẹ nhẹ vào chân cô.
“Không có ạ, thế này không phải rất tốt sao? Con chỉ đang cân nhắc có nên gọi điện cho Hạ Tuyết hay không thôi.”
“ Nên gọi từ sớm rồi, chỉ là mẹ nghĩ con vẫn không muốn đối mặt với bạn bè trước kia, nên không đề cập đến thôi. Hạ Tuyết hiện nay người chủ trì mảng tin tức sinh hoạt ở đài truyền hình, mấy năm nay, phải dựa vào chính mình đi đến bước này cũng không dễ dàng……….”
“Số điện thoại của cô ấy như thế nào a?”
“Chờ mẹ đi tìm.”
…
Điều làm Đông Hiểu Hi thật không ngờ là, tại cái thành phố này, vì cô mà vài năm cũng không đổi số điện thoại không chỉ có ba mẹ cô, không chỉ có người đàn ông cô từng yêu, mà còn có người bạn tốt nhất của mình. Điện thoại tút lên một tiếng, đã truyền đến giọng nói cô đã quá quen thuộc …
Cô có chút nghẹn ngào, không có nói câu gì, chỉ cầm điện thoại như thế, nói một tiếng “A lô!”
Một lát sau, đối phương dường như có linh cảm, giọng nói thoáng run run, cẩn thận hỏi: “Là tiểu Hi sao? Nếu đúng, hạn cho cậu trong vòng năm giây mau lên tiếng, nếu không xem bổn cô nương ta không chút lưu tình sẽ trừng trị cậu thế nào.”
“Nhiều năm như vậy rồi, miệng lưỡi vẫn còn chanh chua như vậy.”
Phương thức chào hỏi này dường như đã nghe qua từ rất lâu, nhưng lại rất thân thiết, giống như thời gian chưa bao giờ trôi qua vậy, vẫn chậm rãi như vậy, giống như khoảnh khắc bàn tay bắt được cánh hoa nhẹ bay trong gió.
Chương 13: Người đàn ông bình thường
Đứng trước quán café STARBUCKS , cô đã nhìn thấy một cô gái mặc váy ngắn màu lam, tay cầm ví Dior, mái tóc dài màu đen uốn xoăn nhẹ, một cặp kính mát màu đen che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô hơi bất ngờ một chút, không phải là cô không nhận ra Hạ Tuyết, cái được gọi là bạn thân chính là cho dù xa cách bao lâu, cho dù có thay đôi như thế nào thì vẫn có thể nhận ra được đối phương. Chính là cô không thể ngờ sau năm năm dứng trước mặt mình lại là một Hạ Tuyết vô cùng xinh đẹp, tuy rằng hai ngày nay cô vẫn luôn thấy Hạ Tuyết nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy không thể tin được, trước kia Hạ Tuyết luôn cắt tóc ngắn như con trai, luôn mồm nói là vì thu thập tin tức phải bày ra gương mặt thuần túy, thế nhưng bây giờ lại lột xác thành quá xinh đẹp. Mọi người thường nói con gái mười tám tuổi thay da đổi thịt nhưng Hạ Tuyết lại sau hai mươi hai tuổi mới thay đổi , điều này làm cho bạn thân là cô thực sự mừng rỡ.
“Đông Hiểu Hi, mình hận cậu, mình hận cậu…..” Hạ Tuyết không đợi cô mở miệng liền ôm cô một cái thật chặt “Họ Đông kia, cậu về sau đừng nghĩ có thể trở thành b