Teya Salat
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328894

Bình chọn: 7.5.00/10/889 lượt.

sau, ánh mắt càng lạnh tanh, nói nhỏ với giọng khô khốc:

“Làm gì thế!”

Trán anh nóng bỏng.

Sau phút kinh ngạc, không để ý đến thái độ xa lánh của anh, cô sốt ruột nói:

“Nhược Bạch, anh bị sốt rồi.”

Nhược Bạch nhắm mắt không nhìn cô.

“Anh bị cảm phải không?”

Cô tiếp tục hỏi.

Không nhận được hồi âm, cô ngẩn người lại hỏi:

“Vậy… anh đã uống thuốc chưa?”

Nhược Bạch vẫn không bắt lời, môi anh trắng nhợt, thân hình mỏng đến mức dường như ánh sáng có thể xuyên qua. Bách Thảo đột nhiên kinh hãi.

“Nhược Bạch, tình trạng của anh thế này không thể ra sàn, em…”, nói đoạn cô đứng bật dậy, “… em đi báo với Sơ Nguyên sư huynh là anh bị ốm!”.

Thì ra trong danh sách tuyển thủ ra sân mà Sơ Nguyên đưa không có tên Nhược Bạch. Khi đó cô cảm thấy có chút kỳ lạ, bây giờ mới vỡ lẽ, có thể lúc đó Sơ Nguyên đã nhận thấy sức khỏe Nhược Bạch có vấn đề.Chỉ là trước trận đấu, Nhược Bạch kiên quyết muốn thay thế Khấu Chấn để đấu với Mân Thắng Hạo trong trận sau cùng, Sơ Nguyên do dự hồi lâu cuối cùng cũng đồng ý.

Sơ Nguyên biết Nhược Bạch bị ốm.

Vì sao còn đồng ý để anh ấy ra sàn đấu?

Đầu óc Bách Thảo rối ren chỉ muốn chạy đi nói với Sơ Nguyên, Nhược Bạch hiện đang sốt rất cao tuyệt đối không thể tham gia thi đấu.

“Không được đi đâu!”

Giọng nói lạnh như băng của Nhược Bạch giữ chân cô lại.

“Nhưng anh đang bị ốm…”, Bách Thảo bối rối.Nhiệt độ trên trán của Nhược Bạch vừa rồi như từ đầu ngón tay nóng bỏng đến đáy lòng cô.

“Đó là chuyện của tôi”, anh hít một hơi, mắt vẫn không rời sàn đấu, “… không liên quan đến cô”.

“Nhưng…”

“Ngồi xuống!”

Giọng Nhược Bạch sắc lạnh, sự nghiêm khắc xa cách của anh đối với cô bấy lâu, khiến Bách Thảo sửng sốt, đành ngồi xuống như một cái máy. Diệc Phong thấy hai người tuy ngồi cạnh nhau nhưng hai thân hình cứng ngây như hai khúc gỗ, bất giác mỉm cười lắc đầu, giơ tay che miệng ngáp.

Hiệp thứ hai, 3:1, Thân Ba dẫn trước.

Không khí bên đội Xương Hải trở nên trầm lắng khác thường, Kim Mẫn Châu trợn tròn mắt nhìn sang, thấy gã trai có nước da đen sì Mân Thắng Hạo đang vỗ vai Hàn Đông Kiện mặt mũi sa sầm. Không khí bên đội Ngạn Dương lại vô cùng náo nhiệt, tiếng hoan hô vang dậy, mọi người chạy ào ra ôm Thân Ba như tiếp một vị anh hùng.

“Để cậu ấy nghỉ một chút.”

Thấy Thân Ba mệt đứt hơi như muốn sắp khụy, Sơ Nguyên ngăn mọi người phấn khích đang vây chặt anh, tiếp tục dặn dò:

CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (5)

“Cố gắng giữ sức, hiệp cuối cùng phòng thủ thật vững, chú ý không để thể lực tiêu hao quá nhanh.”

“Vâng.”

Thân Ba lĩnh hội.

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thân Ba va Sơ Nguyên, Bách Thảo ngoảnh đầu thở phào, đúng vậy, cô cũng có thể nhìn ra, thể lực của Thân Ba kém xa đối thủ Hàn Đông Kiện. Giành được ưu thế trong hai hiệp là đúng, nếu không đến hiệp ba, thể lực của Thân Ba không thể theo kịp, càng không có cơ hội nào. Mặ dù không muốn thừa nhận nhưng Hàn Đông Kiện hầu như về mọi mặt đều nhiều hơn Thân Ba. May mà Sơ Nguyên phát hiện điểm yếu của anh ta khi từ tấn công chuyển sang phòng ngự phản kích tương đối chậm, nên Thân Ba có thể lợi dụng, nhưng một khi thể lực của Thân Ba giảm sút thì nhược điểm này của đối phương em cũng rất khó nắm bắt…

Tiếng ho nhẹ từ bên cạnh truyền đến.

Bách Thảo vội nhìn sang, thấy Nhược Bạch đang cố nén cơn ho, hai tay anh nắm chặt, khuôn mặt tái xanh, hàng mi khép lại, đôi môi mím chặt.

“Nhược Bạch sư huynh…”

Cô hốt hoảng nắm lấy cánh tay anh, người anh cứng đờ, ngực phập phồng dữ dội, đang cố nén cơn ho.

“Anh cảm nặng phải không? Khó chịu lắm hả… để em đi lấy thuốc!”

Lúc đứng dậy, đầu óc Bách Thảo đã hoàn toàn bấn loạn, cô nhìn về phía Sơ Nguyên, anh là bác sĩ của đội có lẽ anh có thuốc.Nhưng lúc này Sơ Nguyên và Thân Ba đang thì thầm trao đổi, hiệp ba sắp bắt đầu.Trong lúc bối rối cô thấy một người, không kịp nghĩ ngợi liền chạy đến chỗ người đó.

“Quay lại!”

Nhược Bạch quát to, nhưng Bách Thảo hình như không nghe thấy gì nên cũng không ngoảnh đầu lại, cô đã chạy khá xa, anh giận sôi người, bật ho mấy tiếng.

“Này, Bách Thảo”, Hiểu Huỳnh nhìn thấy, vội vàng gọi lớn, “Bách Thảo! Chạy đi đâu! Lát nữa còn phải thi đấu mà!”.

Sơ Nguyên nghe nói vậy ngoái đầu nhìn, bóng Bách Thảo đã ở xa tít.

Người Bách Thảo nhìn thấy là Dân Đới.

Dân Đới là phiên dịch do Xương Hải võ quán cử ra đón họ hôm trước, nói tiếng Trung Quốc khá thạo. Anh ta đứng bên ngoài đội hình của Xương Hải đang chăm chú theo dõi hiệp ba mới bắt đầu. Nghe thấy tiếng Bách Thảo gọi, tiếc rẻ nhìn lên sàn đấu một lần nữa mới trả lời:

“Thuốc cảm ở khu ký túc, cô cầm thì về mà lấy.”

“Thế… có thuốc hạ sốt không?”

“Có, cũng ở ký túc, cô có muốn đi lây ngay không?”

“Có, xin lỗi”, Bách Thảo đỏ mặt nói.

“Không có gì, để tôi đưa cô đi.”

Dân Đới vẫn nấn ná, được vài bước ngoái lại nhìn sàn đấu. Từ xa thấy Hàn Đông Kiện từ trên cao đạp xuống, khóa chặt ngực phải của Thân Ba, anh ta lộ vẻ vui mừng, chỉ thiếu nước không nhảy múa hoan hô do Bách Thảo ở bên mà thôi.

CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (6)

Lại đi một đoạn.

Hai người nghe thấy tiếng vỗ tay vang như sấm dậy từ phía thung lũng, nhưng