
tôi, bây giờ tôi tặng lại nó cho con trai anh, coi như tấm lòng của tôi. Hy vọng sau này cháu lớn lên, hoặc là đạt được những thành công to lớn, hoặc là có thể sống cuộc đời hạnh phúc bình dị suốt đời. Chắc anh cũng nghĩ như thế, bình yên là tốt, rất tốt!
Tôi đón lấy cây bút, lòng đầy cảm động, thay con trai nói lời cảm ơn với ông.
Rốt cuộc, công việc cuối cùng của tôi ở Thượng Hải cũng đã hoàn thành, tôi định sẽ gặp Đạm Ngọc trước khi về quê.
Chắc nàng vẫn không biết mình đã bị trượt. Khi nàng biết giấc mơ cao xa đã thật sự tan tành mây khói, tôi tin chắc nàng sẽ cam tâm tình nguyện trở về bên tôi.
Tào Lợi Hồng đã đổ vào lần phỏng vấn tìm bạn đời này tất cả bốn triệu tệ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cô gái may mắn.
Tôi thấy hơi nuối tiếc, trong lòng bắt đầu xuất hiện những câu than thở của thân phận một kẻ bé nhỏ. Nhưng Tào Lợi Hồng thì không có thời gian đâu mà đọc điếu văn, ông đã vội vã tiếp tục quay về cuộc sống bận rộn gấp gáp thường ngày.
Đến cổng khách sạn, ngửa mặt nhìn lên, tôi nhớ lại những lần đến đây thăm Đạm Ngọc, mỗi lần mang một tâm trạng khác nhau. Lần này, tôi mang trong lòng một niềm vui phơi phới, tung tăng đến nghênh đón cô dâu tương lai
Cánh cửa phòng Đạm Ngọc đóng kín như bưng, tôi liền gõ mấy tiếng vào cánh cửa. Mãi không có ai trả lời, tôi bèn đầy cửa bước vào.
Hóa ra, Đạm Ngọc đang nói chuyện điện thoại trong phòng ngủ.
Tiếng cười nghe có vẻ rất vui vọng ra từ trong phòng. Tôi ngồi trên ghế sa lông đợi nàng, nghĩ không biết khi nghe tin mình đã bị trượt, nàng sẽ có thái độ thế nào. Có thể nàng sẽ khóc ầm lên rồi nói: “Xem ra chỉ còn cách chúng ta về bên nhau thôi.”
Tất nhiên tôi sẽ an ủi nàng, tôi sẽ trị liệu cho nỗi đau trong lòng nàng, nói với nàng, quê tôi rất đẹp, có con sông uốn lượn, hàng xóm ai cũng tốt bụng thật thà. Sống ở nơi đó người ta chẳng thích ồn ào, luôn luôn đắm trong bầu không khí thanh bình yên tĩnh.
Lúc đầu, tôi tưởng Đạm Ngọc đang nói chuyện với một diễn viên hài, vì nàng cứ cười không ngớt. Nhưng càng nghĩ càng thấy vô lý. Càng nghe, tôi càng nhận thấy rõ vẻ nũng nịu xen lẫn trong tiếng cười của nàng. Tôi nhíu mày, rón rén ra áp tai vào cửa phòng ngủ, phát hiện ra cửa phòng đã được khóa kỹ.
Trong tôi bỗng bùng lên ước muốn được biết ai là người đang nói điện thoại với nàng, mặc dù trước khi đến đây tôi chỉ có ý định đến thuyết phục nàng cùng tôi ra đi, tôi định sẽ không tra hỏi nhiều về những chuyện riêng tư trong quá khứ của nàng.
Thế nhưng bây giờ, nếu không làm rõ được người đó là ai thì chắc cả quảng đời còn lại tôi sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được.
Tôi nhón chân bước về phía phòng tắm, sợi dây phân nhánh điện thoại của máy chủ cả dãy phòng được lắp ở đây. Lẩm nhẩm cầu mong chiếc máy Đạm Ngọc đang cầm là máy bàn chứ không phải là di động, tôi khóa cửa phòng tắm, và chỉ với vài thao tác đơn giản, tiếng Đạm Ngọc lập tức vang lên. Tôi quỳ bên ổ điện thoại, thậm chí không dám thở mạnh.
– Đúng rồi, anh Bân, hôm nay anh không đi làm à? – Đạm Ngọc hỏi.
– Thì anh xin nghỉ ốm mà. Với cả sếp hôm nay nói muốn tự mình đi gặp gã luật sư họ Hà đó, không để anh đi theo, anh cũng không làm thế nào được.
Lạ thật, giọng đàn ông này rất quen, rõ ràng là Đạm Ngọc cũng quen thân với hắn, mới thân mật gọi hắn “anh Bân”… Viên thư ký của Tào Lợi Hồng – Lý Bân! Cái tên đó vụt hiện ra trong đầu tôi, thảo nào giọng hắn nghe quen thế.
– Hả? Chẳng lẽ chuyện của bọn mình đã bị phát hiện rồi sao?
– Làm gì có! Một tí bản lĩnh đó mà anh cũng không có thì làm sao có thể đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Tào Lợi Hồng? Một tí bản lĩnh đó mà anh cũng không có thì làm sao dám cả gan đụng vào người đẹp của ông ta?
– Ha ha, ghét thế, cái miệng của anh Bân tệ thật đấy!
– Ầy, Ngọc Nhi, cái này em sai anh phải sửa lại. Miệng anh không hề tệ tí nào đâu nhé!
– Thế thì anh còn tệ ở đâu nữa?
– Hê hê… em chả biết thừa! Lần trước lúc em ngồi trên lòng anh, anh hôn em, em đã tự nói ra điều đó đấy chứ.
– Em nói gì? Anh đừng có mà đổ oan cho người ta!
– A, vẫn còn ngoan cố không chịu nhận hả? Có cần anh đọc cho em nghe không? Ha ha, em nói: “Anh Bân, chỗ đó của anh tệ thật, cứ dựng đứng lên làm người ta khó chịu quá, cứ buồn buồn ấy.” Sao hả? Anh nhớ sai không?
– Ghét quá đấy! Ai bảo anh nhại lại người ta! Quá đáng, em ghét anh!
– Ha ha ha, ầy, em chả bắt anh nhại lại còn gì? Ha ha ha ha…
…
Đôi nam nữ vẫn tiếp tục hú hí, tình tứ trong điện thoại như chốn không người, tiếng cười của gã Lý Bân nghe vừa dâm đãng vừa châm biếm, tàn nhẫn dội vào màn nhĩ tôi. Thật không ngờ, mới ít phút trước tôi vẫn còn cân nhắc xem nên thuyết phục nàng thiên thần kiều diễm ấy như thế nào để nàng đồng ý cùng tôi về sống nơi quê hương bình yên, đâu đâu cũng ngập tràn hoa lá và nắng.
Tôi bỗng toàn thân nổi da gà. Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi đóng máy lại, ngã ngồi xuống bệ toilet, ánh mắt đờ đẫn.
Tôi tưởng tượng ra cảnh Đạm Ngọc nằm gối đầu trên bộ ngực đầy lông lá của gã thư ký, nũng nịu: “Anh ghét thật đấy, ghét quá đấy…” Cái hình ảnh tưởng tượng ấy khiến tôi điên người, nhưng nó vẫn tiếp d