Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiên Thần Sa Ngã – Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã – Tào Đình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325514

Bình chọn: 10.00/10/551 lượt.

bị mạo phạm vậy, tâm trí hoang mang, rối bời lo lắng.

Chán nhất là khi đến được cửa thang máy, tôi nhìn thấy tấm bảng to đùng: “Đang sửa chữa”.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đem nàng Đạm Ngọc với đôi giày cao mấy tấc leo bộ mười bốn tầng lầu. Suốt dọc đường, tôi chịu đựng ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng không dám nói ra của Đạm Ngọc.

Đáng phục là suốt dọc đường nàng không hề kêu một tiếng nào, chỉ im lặng theo sau tôi. Cuối cùng, khi lên tới nơi thì Đạm Ngọc đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở không ra hơi.

Điều đó lại càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tôi với nàng.

Mở cửa và với tay bật đèn, chúng tôi đứng ở phòng khách căn hộ tôi thuê. Đạm Ngọc định thần, hỏi nhẹ nhàng: “Đây là đâu vậy?”

Tôi biết cái lúc hai tiếng “nhà tôi” thoát ra từ miệng tôi, chắc là Đạm Ngọc sẽ chỉ hận một nỗi không thể xé xác phanh thây tôi ra cho hả cơn giận.

– Vất vả khổ sở như vậy để về nhà anh làm gì? – Nàng hỏi.

– Chẳng có gì, ngồi chơi chút thôi. – Tôi nhún vai, tùy tiện phác một vài cử chỉ.

Tôi nhìn biểu hiện thú vị trên khuôn mặt Đạm Ngọc, từ ngạc nhiên đến nghi ngờ rồi chuyển sang tức giận, thêm nữa dư vị của cuộc leo mười bốn tầng gác vẫn còn đọng lại trong những tiếng thở dồn dập của nàng.

Nàng đứng dưới ánh đèn trong phòng khách nhà tôi, mặc bộ đồ sang trọng thanh lịch, đôi giày cao gót quý phái và mái tóc được chải cầu kỳ nhưng lại bị đưa đến một nơi có vẻ như khu nhà của tầng lớp bình dân ở Thượng Hải, thậm chí không có nổi cái cầu thang máy. Chiếc váy hơi xòe ra của nàng làm căn phòng càng trở nên chật hẹp.

Nhà tôi quả thật không đủ cho nàng công chúa tỏa ánh hào quang mê hồn ấy.

Trước cơn giận của công chúa, tôi đành ủ rũ nói: “Á Đương bận đi Bắc Kinh công tác, việc gấp bất ngờ”.

Nhậm Đạm Ngọc lặng đi trong hai giây. Giây thứ ba nàng bình tĩnh nói: “Tại sao không nói với tôi ngay, lại đưa tôi đến đây làm gì?”

“Tôi không nỡ làm cô mất vui”. – Tôi cứ y sự thực mà nói.

Rồi tôi ngồi xuống ghế sô pha, im lặng chờ đợi sự phẫn nộ của công chúa sắp trút lên đầu.

Chương sáu

Lúc Đạm Ngọc biết mình bị lừa, nàng vẫn im lặng.

Tôi không biết liệu có phải mỗi khi giông tố sắp nổi lên thì bầu trời thường yên tĩnh như thế hay không.

Tôi dựa vào kinh nghiệm hai mươi chín năm tiếp xúc với phụ nữ mà dự đoán các khả năng. Có lẽ Đạm Ngọc sẽ nhặt những đồ vật xung quanh mà ném vào tôi chăng? Giống như Lý San lúc phẫn nộ, liền vớ tất cả những thứ trong tầm ta, vừa hét vừa ném về phía tôi.

Tôi liếc nhanh bốn phía xung quanh Đạm Ngọc. Chiếc ghế sô pha đơn bên tay trái nàng là nguy hiểm nhất.

Nàng bắt đầu động đậy rồi, nàng bắt đầu chuyển động. Nàng tiến về phía chiếc sô pha phía tay trái.

Biết ngay mà. Mắt tôi dõi theo nàng, đề cao cảnh giác.

Giây tiếp theo, biểu hiện của Đạm Ngọc làm tôi ngạc nhiên hết sức.

Nàng ghé mông ngồi phịch xuống, nhanh nhẹn tuột giày ra, trong nháy mắt phi về mỗi nơi một chiếc, theo đà văng của những chiếc giày, khuôn mặt của Đạm Ngọc cũng dần dãn ra. Nàng vừa bóp chân vừa quát vào mặt tôi:

– Tụt giày ra được chứ hả? Được chứ? Chả có ai cả mà không nói sớm! Ra cái vẻ bí mật. Tôi mệt chết rồi đâu này. Có nước không?

Nàng Đạm Ngọc đi chân trần giơ tay về phía tôi đòi nước uống.

– À! … có, có nước đây!

Tôi nói mà không dám tin vào mắt mình, vội vã cuống quýt đi lấy nước quả phục vụ công chúa.

– Đừng ngọt quá! Ôi giời! Thà uống nước lọc cho xong!

Nhậm Đạm Ngọckhông ngừng kêu ca, yêu cầu này nọ ở phía đằng sau.

– Rồi! Rồi!



Rồi tôi đứng ngây ra nhìn Đạm Ngọc uống ừng ực từng hớp nước lớn. Thậm chí tôi có thể nghe thấy cả tiếng òng ọc trong cổ họng nàng.

Quả là một mặt khác khó tưởng tượng ra của những nàng thục nữ.

Cảm thấy như đây không phải là khí chất của nàng Đạm Ngọc bình thường, tôi tưởng như đã mang về nhà một cô gái tự nhiên, đáng yêu, trong lòng chợt thấy thoải mái lạ kỳ. Tôi bắt đầu mơ mộng xem bây giờ nên làm thế nào để bày tỏ nỗi lòng mình với Đạm Ngọc, làm thế nào để nàng nhận ra rằng đứng trước mặt nàng lúc này cũng là một người đàn ông theo đúng nghĩa của nó.

– Anh ngạc nhiên lắm hả?

Nàng uống no nê xong, ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ ngạc nhiên không kịp giấu đi của tôi và cười thoải mái:

– Người ta bị chèn ép nhiều thế nào chả có lúc bùng ra. Thật ra ai cũng công nhận là đi chân trần vẫn thích nhất.

– Vậy tại sao cô vẫn chịu khó đi đôi giày cao thế?

Tôi e dè hỏi, nhìn đôi chân bị cọ sát đến đỏ ửng lên của nàng.

– Đây có thể coi là một kiểu theo đuổi bắt buộc. Phụ nữ đi giày cao gót để làm mình đẹp hơn. Mà đàn ông thì luôn thích phụ nữ đẹp. Thật ra làm người giàu có vẫn hay hơn. Nghĩ ngợi một lát, nàng lại nói thêm – Ví dụ như người nghèo, không có tiền thì phải ăn rau, không có lựa chọn nào khác. Người giàu ăn thịt ăn cá, ăn đến ngấy ra rồi cũng lại phải quay về với rau quả

Tôi chẳng hiểu nhưng cũng gật gù vờ như hiểu rồi. Đại loại là người có tiền thì được chọn xem mình nên để chân trần hay đi giày dép.

– Ồ, mọi người chịu khổ sở cũng chỉ là cho mgày mai tốt đẹp hơn thôi. – Tôi nói lửng lơ.

– Haha, anh đúng đấy. – Nhậm Đạm Ngọc cười chân thành, dùng ngón châ