
có tài ăn nói! – Josh.
– Ăn nói gì? Dẹo gái thì có! – Zoey.
– Cô nói ai? – Josh.
– Anh đấy! – Zoey.
– Cho cô cơ hội sửa lại. – Josh.
…
– Em đi với tôi hay ở đây nghe họ cãi nhau? – Darkness dịu dàng hỏi Julia.
– Đi! – cô đáp không dư không thừa một chữ. Anh bước đi, cô lặng lẽ bước theo sau. Đi cạnh anh, cô cảm thấy bối rối lạ thường. Anh bước vào cuộc đời cô nhẹ nhàng, quan tâm cô như một người anh trai. Cô quý anh như người bạn. Nhưng khi nghe cái câu anh nói sáng nay… “Mình cưới nhau đi”… “Mình cưới nhau đi”… “… cưới nhau…”… “cưới…”. Tim cô đập nhanh bất thường. Anh cười dịu dàng.
– Sao mặt em đỏ thế? Sốt sao? Hay cảm nắng rồi? Đội nón của tôi này.
Cô nheo mắt nhìn người con trai trước mặt mình. “Đừng cười với tôi!”, “Đừng quan tâm tôi!”, “Đừng chăm sóc tôi! Tôi không cần!”, “Đừng giả tạo thế!”, “Đừng khiến tôi phải rung động trước anh!”
– Không muốn. – Julia chạy đi. Cô không nghĩ mình sẽ thích anh đấy.
Anh nhìn theo lòng đau thắt :
– Em ghét tôi đến vậy sao?
Cô là người con gái đầu tiên gây được ấn tượng với anh. Cô không hay gây chú ý, nhưng lại rất nổi bật. Không biết tự khi nào, anh luôn đứng trên lầu, dõi theo bóng cô dưới sân trường. Cô thường đi qua khu nào, thường nói chuyện với ai… anh đều rất quan tâm. Phải chăng anh đã thích cô không?
Cô chạy đến một quán cà phê vẫn thuộc khuôn viên của công viên giải trí _ Cafe sách.
Cô chọn cho mình một chỗ ngồi khá yên tĩnh phía trong góc, một cuốn sách dày bìa cứng sang trọng nói toẹt ra là tiểu thuyết ngôn tình, một ly cafe thật nhiều sữa ngọt ngào. Cô đeo tai nghe nhạc, thưởng thức cuốn sách và nhấp nháp ly cafe sữa. Thói quen, sở thích của cô là vậy. Vốn là một cô gái sống nội tâm, chỉ khi đọc sách, cảm nhận được suy nghỉ của nhân vật, hiểu được bài học từ cuốn sách,… cô mới cảm thấy thoải mái. Những khi buồn, phải suy nghĩ thật nhiều thứ, sách và cafe sữa, hòa với âm nhạc luôn giúp cô giải quyết vấn đề.
Anh bước vào, ngồi đối diện cô, cũng lấy một cuốn sách, bên ly cafe đen. Cô không nói gì.
CHAP 47
– Cô… – Josh tức tối vì cãi thua Zoey, trong khi nhỏ đang cười tủm tỉm lên mặt, rồi phát hiện ra – Ủa? Hai người kia đâu?
– Ở… đây nè…
– Hừ! Tại cô mà lạc hết rồi thấy chưa!
– Tại anh đấy chứ! Thứ đàn ông con trai nhỏ mọn!
– Ừ đấy thì sao? Còn cô là thứ con gái xấu xí cọc cằn.
– Đồ điên!
– Bà chằn!
– Đồ khốn nạn.
– Đồ man rợ.
– Mẹ ơi! Hai anh chị đó ghê quá. – có một bé gái níu níu tay mẹ.
– Kệ đi con! Đừng nhìn! Người yêu cãi nhau nó vậy! Đi đi con! Sang bên kia đi. – người mẹ dùng ánh mắt kì thị nhìn Zoey và Josh cùng với lời cảnh cáo ngầm “Hai đứa kia! Cãi nhau thì về nhà đóng cửa cãi, đừng đầu độc trẻ em như vậy!”, sau đó đi mất.
– Gì chứ… – đồng thanh.
– Bắt chước tôi? – tập hai.
– Xì. – tập ba.
– Gì thế này? – tập năm.
(Một, hai, ba, năm! T/g có đánh rơi tập nào hông?! ^^).
Zoey định nói gì đó bị Josh lấy tay bịt mồm.
– Mệt rồi! Tạm không cãi nữa! Cô chờ ở đây, tôi đi mua nước, rồi đi chơi.
– Ờm. – nhỏ nói rồi ngoan ngoãn ngồi chờ.
…
Trên cao, nó chứng kiến tất cả, quay sang cười với hắn :
– Anh đường đường là một bang chủ tuyệt đỉnh, nổi tiếng trong thế giới ngầm cơ mà, sao lại để bị theo dõi thế kia.
– Hừ! Là do tôi để họ theo thôi! – hắn lấp liếm, làm sao hắn nói được là do ở cạnh nó, hắn mất hết cảnh giác, không hề đề phòng gì hết chỉ chú tâm… quan sát nó.
– Thật à? Anh thật là… – nó nói tới đây thì không biết dùng tính từ gì cho phù hợp, lại im lặng. Không khí bắt đầu trùng xuống. Hắn nhìn nó, còn nó nhìn… mũi giày mình.
– Tôi không phải không muốn cô giúp đỡ, chỉ là không muốn cô gặp nguy hiểm.
– Gì? – nó ngẩng lên nhìn hắn. Phát ngôn gì vậy trời?
– Tôi nghĩ cô sẽ giận vì tôi bảo cô ở nhà tối nay.
– Ồ. Ừ. – nó mỉm cười – Tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu, nếu có dịp tôi sẽ cho anh xem.
– Hả…?
– Hi hi!
…
Hai con người im lặng thưởng thức cuốn sách của mình, cảnh như tranh vẽ, lặng lẽ, mà cũng thật ồn ào. Chỉ tiếng nhạc xập xình trong tai cô, chỉ tiếng lật sách nhẹ nhàng, chỉ tiếng chiếc ly chạm xuống mặt bàn gỗ, nhưng chúng duờng như là thứ âm thanh duy nhất trong quán.Tuy nhiên, cho đến khi anh thì thầm.
– “Tôi yêu em.”.
Cô giật mình ngước lên nhìn anh. Anh vẫn dán mắt vào cuốn sách, tiếp tục đọc :
– “Tôi không nghĩ tình yêu của tôi lại lớn đến thế, quả thật không thể sống nếu thiếu em. Tại sao em cứ vờ như không biết thế kia? Tôi đau đấy! Chẳng phải em cũng yêu tôi sao? Dối người chứ đừng dối bản