Insane
Thiên sứ sẽ thay anh bên em

Thiên sứ sẽ thay anh bên em

Tác giả: Đông Phương Nhược Phi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325795

Bình chọn: 9.5.00/10/579 lượt.


– Nên.Để tao nói.Mày cứ ở yên đó.Trông coi cho Kin cẩn thận.

– Ừ.

Cuộc nói chuyện kết thúc,Nguyên Nguyên quăng điện thoại qua một bên.Đi lại chiếc ghế bên cạnh giường Trúc rồi ngồi xuống.Lấy tay vén đi những sợi tóc còn vương lại trên cái trán hoàn mĩ của cô,anh trầm ngâm nhìn thật kĩ khuôn mặt của cô.Tim anh bỗng nhiên đập mạnh,như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

“Cảm giác này là sao”-Anh thì thầm với chính mình.Vừa nói vừa đưa tay lên đặt trước ngực.

Đang trong trạng thái thinh lặng,anh bỗng nhiên nghe tiếng hét nào đó ở ngoài đại sảnh.Giật mình…Anh bước ra ngoài.Là Gia Long.Đúng như anh đoán,Gia Long đang rất kích động.

Nhìn thấy thi thể Trân trước mặt mình.Gia Long như phát điên.Trân bị biến dạng hoàn toàn,thân người bị cháy đen thui.Hoàn toàn không thể nhận ra.Gia Long đi đến,nước mắt anh tuôn rơi,đôi mắt đỏ hoe,khát máu.Bàn tay run run đưa lên chiếc khăn trắng trùm lấy Trân,anh mở ra,đau lòng nhìn cô gái mình yêu trước mặt.

– Anh không tin.Hoàn toàn không tin.Em mau tỉnh dậy đi.Xin em mà.Đừng đùa nữa.Nếu em tĩnh lại,anh nhất định sẽ bày tỏ tất cả tình cảm của mình với em mà.Anh xin em.Đừng đi.- Gia Long khóc.Khi một người con trai rơi nước mắt chính là lúc họ cảm thấy đau khổ nhất.Và hiện tại,Gia Long đang trong trạng thái đó.

– Yic,bình tĩnh đi.- Khôi giữ Gia Long lại.Trấn an anh.

– Mày nói đi.Không phải là thật đúng không?Làm ơn nói không phải thật đi.- Gia Long bóp chặt lấy tay Khôi,đôi mắt anh hằn lên,thật đáng sợ.

– Mày nghe tao nói đây.Kun chết rồi.Chết thật rồi.Hoàng Thiên Bảo Trân đi rồi.Mày nghe rõ rồi chứ.- Khôi tức giận hét lên.Anh đang ngăn không cho Gia Long yếu đuối.Anh sợ…Anh sợ Gia Long sẽ lại giống như anh khi mất Thiên My.

– Không…Không thể nào.-Gia Long lầm bẩm.Đưa ánh mắt của mình về phía Trân.

Ngồi bệch xuống nền nhà,anh mệt mỏi đưa hai tay lên ôm lấy đầu.Đầu anh đau quá…Rất đau.Thấy tình trạng của Gia Long,cả Khôi và Nguyên vội chạy đến bên cạnh anh,lo lắng hỏi tới tấp.

– Mày sao vậy?Lại đau đầu nữa sao?Trả lời tao đi, Yic?

– Nè…Mày đừng đùa.Đau lắm sao?Tao gọi cho chú Yen nha.

– Không…Đừng gọi.Tao không sao.Tao ổn.- Gia Long từ từ trấn tĩnh mình lại rồi nói.

Anh phải bình tĩnh,không được kích động.Thấy Gia Long đã dần khôi phục,Nguyên và Khôi bớt lo hẳn đi.Nhưng cả hai vẫn phải ngồi canh chừng Gia Long để tránh tình trạng như lúc nảy tiếp diễn.

Tang lễ của Trân được diễn ra một cách xuôn xẻ.Trong suốt tang lễ,Gia Long,Nhi và Trúc không có biểu hiện gì lạ thường.Họ chỉ ngồi bên cạnh quan tài,không rơi một giọt nước mắt.Khuôn mặt lạnh tanh,không có một giọt máu.Có lẽ do họ đã quá đau khổ nên không thể rơi nước mắt được nữa.

Những ngày sau đó,Gia Long liên tiếp mất tích.Sau giờ học,sau khi họp bang,anh đều chạy thật nhanh đi đâu đó.Không hề có ý định nói chuyện hay đi chơi với bọn hắn.Mà thôi kệ,miễn là anh không suy nghĩ khờ dại là được rồi.

Ngồi trên đồng cỏ xanh,nơi có một ngôi mộ của một người con gái xinh đẹp,Gia Long dang rộng hai tay ra đón nhận lấy khí trời.Anh thả mình xuống bãi cỏ,đưa đôi mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm,khẽ thì thầm:

– Em sao rồi.Em nhìn thấy anh không?Anh ở đây.Ngay bên cạnh em.Em ở đó có vui không?Có biết trái tim anh đang đau lắm không?Có phải đã quá muộn để nói anh yêu em không nhỉ?Anh ngốc lắm phải không em.Giá như ngày hôm đó anh nói yêu em thì có lẽ đã khác nhỉ.Haha…Anh vô dụng,anh bất tài khi đã để em đi.Kun à…Em về với anh được không?Xin em đấy.Anh mất em thật rồi sao?

Gia Long đưa ánh mắt của mình nhìn về phía hình ảnh của cô gái trong mộ.Nước mắt anh lại rơi.Anh thật yếu đuối.Chỉ biết khóc mà thôi.Xin lỗi vì đã không thể đem em về từ tay của tử thần….

— END CHAPTER 28–

Chương 29: Xin Lỗi Em.

Những ngày không còn Trân,Nhi và Trúc như cái xác không hồn.Làm việc gì cũng đều không chú tâm vào.Ngay cả ăn,cả hai cũng không thực hiện được đến nỗi Nhi phải nhập viện còn Trúc thì nằm la liệt trên giường,không bước xuống nỗi.Ngồi bên giường bệnh của Trúc,Nguyên Nguyên xót xa nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô,khuôn mặt gầy gọt đến xanh xao.

Khẽ lay lay người Trúc,Nguyên Nguyên vừa gọi cô dậy:

– Nè,dậy đi chứ.

– Ưm…

Cô như con mèo nhỏ bị đánh thức,không chịu mở mắt tỉnh dậy,cô cuộn tròn mình trong chăn ấm.Hành động nhỏ dễ thương của cô làm cho Nguyên Nguyên rung động.Đưa tay lên vuốt khuôn mặt của cô,Nguyên Nguyên vội thức tỉnh mình.Anh một lần nữa gọi cô dậy.

– Kin…Dậy đi…Đừng nướng nữa.

Nghe thấy giọng nói dễ thương mang theo một tia cưng chiều,Trúc cứ ngỡ là Khôi nên lẩm bẩm đủ để cho Nguyên Nguyên nghe thấy.

– Ưm…Anh Nic,đừng làm ồn.Em muốn ngủ.Em mệt lắm.

Nghe thấy lời nói dễ thương đi kèm là điệu chu mỏ đáng yêu của Trúc,Nguyên Nguyên cười nhẹ.Đặt tô cháo đang bưng trên tay qua một bên,Nguyên Nguyên ôm lấy Trúc vào lòng.Gối đầu cô lên tay mình rồi từ từ nằm xuống bên cạnh cô.Tìm được một chỗ ngủ lí tưởng,Trúc thoải mái đi vào giấc ngủ.

Trong một góc khuất của bar R.I.P,Gia Long cùng Khôi ngồi uống rượu.Cầm ly rượu loại mạnh trên tay,Gia Long đưa lên mủi hít một hơi thật sâu rồi nhấp một ngụm vào miệng.Cứ ngỡ khi uống sa