
Thiên sứ sẽ thay anh bên em
Tác giả: Đông Phương Nhược Phi
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325382
Bình chọn: 7.00/10/538 lượt.
cảnh cáo.
Sau khi Huy bỏ
đi,hắn nhìn Huân bằng đôi mắt sắc lạnh.Từng cái nhìn của hắn khiến Huân lạnh
run người.Không chịu nỗi cái cảm giác như vậy nữa.Huân lên tiếng:
– Nhìn tôi làm gì?
– Không có gì.-Nói xong,hắn quay lưng bỏ đi.Huân vội vàng
chạy đến kéo hắn lại
rôi nói:
– Cảm ơn cậu đã cứu tôi.
– Cảm ơn thôi không đủ.- Hắn lạnh giọng.
– Vậy thì làm sao mới đủ.- Huân ngơ ngác
nhìn hắn.
– Ở đây không tiện,đi chỗ khác rồi tôi nói.- Hắn liếc nhìn mọi người rồi quay sang nói
với Huân.Cả hai bước đi trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.Hắn đi
trước,Huân lẽo đẽo theo sau.
““““““““`Kết
Thúc Hồi Tưởng““““““““`
Nghĩ lại khoảng thời
gian đó,Huân cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn như vậy.Nhưng bây
giờ,anh đâu còn mặt mũi để gặp lại hắn.Anh có lỗi với hắn.
Tích…Tắc…Tích…Tắc…
Trong không gian
vẳng lặng,chỉ có tiếng đồng hồ quay chầm,hắn ngồi trên giường,mông lung suy
nghĩ gì đó.Lấy chiếc điện thoại trên kệ,hắn bấm bấm rồi khẽ gọi cho ai đó.Tiếng
tít tít vang lên,5′ sau.một giọng nam trầm ấm bắt máy:
– …
– Chuyện thế nào?-Hắn kiệm lời.Thoáng chốc,khuôn mặt nhanh
lại thể hiện sựu lo lắng tột độ.
– …
– Tốt,càng nhanh càng tốt.-Mặt hắn giãn
ra.Thở dài một cái rồi tắt điện thoại.
Cánh cửa đột nhiên
mở ra,ngoài cửa,Khôi và Long đi vào.Thấy hắn đang ngồi trên ghế sa lon,hai
chàng đi đến ngồi ghế đối diện,nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:
– Khá ổn nhỉ.-Khôi kiệm lời.
– Tất nhiên.-Hắn cười nhẹ.
– Mày muốn về nhà không.Để tao sắp xếp,còn
phải đi học nữa chứ.Mày nghĩ lâu quá rồi đấy.- Gia Long nhìn hắn nói.
– Không,tao chưa muốn về.Tao thấy còn khá
chóng mặt.Khi nào muốn.Tao sẽ về.-Hắn vội vàng lắc đầu.
Khôi và Long ngạc
nhiên đến tột độ.Không phải lúc trước hắn ghét hai từ “bệnh viện” lắm
sao?Hắn thực sự đã thay đổi rồi sao? Thấy
hai chàng nhìn mình chằm chằm,hắn trợn tròn mắt lên nhìn lại hai chàng.Sáu con
mắt cứ thế nhìn nhau.
– Bộ tao lạ lắm sao nhìn dữ vậy?-Hắn hỏi.
– Không.Thôi bọn tao có việc phải về
trước.Ngày mai tao lại vào.-Gia Long thu lại ánh mắt của mình rồi nói.
– Ừ,mà Nguyên Nguyên đâu?-Hắn nhìn một
lượt không thấy bóng dáng Nguyên đâu.Hắn vội hỏi.
– Nguyên Nguyên về Mĩ giải quyết công việc
rồi.Vài ngày nữa nó sẽ trở về.Thôi,bọn tao về trước.-Nói xong,Gia Long và Khôi đi mất hụt.
Cánh cửa một lần nữa
được đẩy ra,nó từ ngoài bước vào.Trên tay là một giỏ trái cây.Đặt giỏ trái cây
trên bàn,nó đi đến bên cạnh giường hắn rồi ngồi xuống.
– Cậu sao rồi?Khỏe rồi chứ?- Nó hỏi nhẹ.
– Không sao.- Hắn trả lời.
Nó không nói gì,lẳng
lặng nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn.Còn hắn,hắn trầm tư suy nghĩ một cái gì
đó.Ở một nơi xa xôi nào đó,vẫn có một người chờ đời một người quay trở về.
–END
CHAPTER 17–
Chương 18: Trở Về Nhà
Trong bệnh viện
M,hắn ngồi tựa vai vào thành giường bấm bấm gì đó trong điện thoại rồi lại trầm
ngâm suy nghĩ.Nó ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với những biểu hiện
mà nó cho là đáng yêu đó băng ánh mắt khó hiểu.
Một lúc sau,hắn vứt
chiếc điện thoại qua một bên,ánh mắt hằn lên một tia chán ghét,nhưng chỉ trong
phút chốc,hắn vội thu lại ánh mắt của mình vì thấy nó đang nhìn vào mình.
– Hôm nay là thứ mấy?-Hắn hỏi.Nó như người ở trên trời bị câu nói
của hắn kéo về thực tại.Nó vội trả lời.
– Hôm nay là ngày thứ bảy.
– Ở học viện có họt động gì không?-Hắn lại hỏi.
– À,ngày mai có cuộc họp ở trường,ai cũng
phải có mặt.-Nó đột nhiên
nhớ ra nhiệm vụ cao cả này.Ngày hôm qua,Gia Long đã nhờ nó nói với hắn vậy mà
nó quên béng đi.
Hắn không nói
gì,lẳng lặng di chuyển ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ,nơi có khu vườn hoa
hồng trắng.Hắn nhìn từng cảnh vật với ánh mắt u buồn,đôi mắt đã đẹp nay lại
càng đẹp hơn.Bỗng nhiên,hắn rút sợi dây chuyền nước ra rồi đứng phách dậy và
bước thẳng ra ngoài.Nó ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng hắn rồi vội vã chạy theo.
Hắn đi ra khỏi cổng
bệnh viện và bước lên con siêu xe đã được chuẩn bị sẵn rồi chạy mất hụt.Nó ngơ
ngác,vội bắt chiếc taxi gần đó rồi chạy theo chiếc xe của hắn.Ngồi trong xe,nó
hồi hộp lo lắng cho sức khỏe của hắn.Bệnh tình của hắn cũng chưa khỏi hẳn
mà.Rút chiếc điện thoại trong túi ra,nó vội bấm số điện thoại của Khôi và gọi.
– “Alô.”-Giọng nói lạnh lùng của Khôi vang lên khiến
nó run nhẹ.
– Cậu mau mau qua đây.Moon đang chạy xe đi
đâu đấy.-Nó run run,vừa lo
vừa giận.
– “Tại sao?”- Khôi kiệm lời.Trong lời nói có mang theo âm
hưởng lo lắng.
– Tôi cũng không biết nữa.Tôi nói với cậu ấy
chuyện học viện ngày mai tổ
chức cuộc họp rồi cậu ấy chạy mất tiêu.-Nó sợ hãi trả lời.Khôi đáng sợ thật.
– “Đang ở đâu?”-Khôi hỏi.
– Đường XYZ.- Nó nhìn lên tấm biển quảng cáo mà nói.
– “Được rồi”
Sau câu nói của
Khôi,nó chỉ còn nghe được tiếng tút tút dài dằng dẳng.Nó sợ hãi bật khóc khi
không thấy chiếc xe của hắn đâu nữa.Vậy là nó đã mất dấu.Giờ chỉ còn trông chờ
vào Khôi.
Còn Khôi,anh vội
chạy nhanh ra ngoài nhà xe trong ánh mắt tò mò của học sinh trong trường.Cậu
khởi động xe rồi phóng như bay trên đường.Đến con đường mà nó nói,Khôi giảm vận