
, chỉ cần ta thích, ta lúc nào cũng có thể đuổi ngươi ra khỏi đây.
Phó Hồng Tuyết chỉ biết ngậm miệng.
Một người ở trong nhà của người khác lượn qua lượn lại, bỗng nhiên lại gặp chủ nhà thì còn gì để mà nói nữa.
Nghê nhị tiểu thư dùng cặp mắt to hằn học liếc hắn, đột nhiên lại cười, cười lại còn rất ngọt.
– Nhưng ta đương nhiên sẽ không đuổi ngươi ra đâu, bởi vì… Nàng chớp chớp mắt:
– Bởi vì ta thích ngươi.
Phó Hồng Tuyết chỉ có ngậm miệng.
– Ngươi có thể không thích người khác, nhưng ngươi chẳng có cách nào cấm người khác thích ngươi.
Nhưng vị Nghê nhị tiểu thư này lại đã thay đổi chủ ý:
– Ta nói ta thích ngươi, kì thực là ta nói dối đấy. Nàng khe khẽ thở dài:
– Ta không đuổi ngươi đi, chỉ bởi vì ta biết ta đánh không lại ngươi.
Phó Hồng Tuyết không nhịn nổi nữa hỏi:
– Cô biết ta?
– Đương nhiên là biết.
– Biết những gì?
– Ta không những biết vâ công của ngươi, đến ngươi họ gì, tên gọi là gì, ta đều biết cả!
Nàng khoanh tay lại, dương dương tự đắc từ trong đám cỏ bước ra, nghiêng nghiêng ánh mắt lên lên xuống xuống quan sát Phó Hồng Tuyết.
– Người khác đều nói ngươi là quái vật, nhưng ta lại cảm thấy ngươi không những không phải quái vật mà còn trông vô cùng dÔ nhìn nữa.
Phó Hồng Tuyết chầm chậm xoay người, bước đến ngôi đình sáu góc dưới ánh mặt trời, bỗng lại hỏi:
– Nơi đây chỉ còn lại một mình cô thôi sao?
– Một mình thì đã sao nào? Con ngươi của nàng long lên:
– Lẽ nào ngươi dám ăn hiếp ta?
– Bình thường cô cũng không ở đây?
– Sao ta lại muốn một mình ở mãi cái nơi quỷ quái này chứ?
Phó Hồng Tuyết bỗng lại quay đầu, chăm chú nhìn nàng:
– Bây giờ sao cô vẫn còn chưa đi?
Nghê nhị tiểu thư lại hét lên:
– Đây là nhà của ta, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, sao phải để người khác chỉ huy?
Phó Hồng Tuyết lại chỉ biết ngậm miệng.
Nghê nhị tiểu thư hằn học trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt nàng trông rất là hung dữ, nhưng bỗng nhiên nàng lại cười:
– Thực sự ta không nên gây lộn với ngươi, chúng ta bây giờ mà cãi nhau tương lai sẽ rất nguy.
Tương lai?
Cô – có biết có những người chẳng hề có tương lai không?
Phó Hồng Tuyết chầm chậm bước lên bậc thang đá, ánh mắt hắn nhìn đến một nơi rất xa. Tuy đang bị ánh nắng đang chiếu nhưng khuân mặt hắn vẫn trắng nhợt một cách đáng sợ.
Hắn chỉ hy vọng Đỗ Lôi mau đến.
Nhưng nàng vẫn trêu chọc hắn:
– Ta biết ngươi tên gọi là Phó Hồng Tuyết, ngươi chí ít cũng nên hỏi qua tên của ta chứ.
Hắn không hỏi, nàng chỉ biết tự mình nói:
– Ta tên là Nghê Tuệ, tuệ trong trí tuệ, cũng chính là tuệ trong – ngoại tú trung tuệ. Nàng bỗng nhiên nhảy lên lan can, đứng trước mặt Phó Hồng Tuyết:
– Cha ta đã đặt tên này cho ta, chỉ vì ta từ nhỏ đã rất có trí tuệ.
Phó Hồng Tuyết không để ý đến nàng.
“Ngươi không tin ư? tay nàng chống nạnh, đỉnh đầu đã gần như chạm vào mũi Phó Hồng Tuyết:
– Ta không những biết ngươi vì chuyện gì mà tới đây mà còn có thể đoán ra người mà ngươi đang đợi là ai.
– Hả?
– Ngươi nhất định là đến nơi này đợi cùng kẻ khác liều mạng . Ta mới nhìn thần sắc của ngươi là nhìn ra ngay.
– Hử?
– Ngươi có sát khí!
Cô gái tuổi hãy còn nhỏ này mà cũng hiểu cái gọi là sát khí sao?
– Ta cũng biết người mà ngươi đang đợi nhất định là Đỗ Lôi. Nghê Tuệ nói một cách rất kiên quyết:
– Nội trong mấy trăm dặm vùng quanh đây người duy nhất có đủ tư cách đấu với Phó Hồng Tuyết chỉ là Đỗ Lôi.
Thật sự cô gái nhỏ này biết quá nhiều.
Phó Hồng Tuyết nhìn đôi mắt lanh lợi của cô gái, lạnh lùng nói:
– Cô đã biết như thế thì hãy mau đi đi!
Giọng nói của hắn tuy lạnh nhưng ánh mắt lại không có vẻ lạnh lùng như thường ngày, đến viền mắt cũng dường như đã trở nên dịu dàng hơn.
Nghê Tuệ lại cười, dịu tiếng hỏi:
– Ngươi phải chăng đã bắt đầu quan tâm đến ta?
Phó Hồng Tuyết lập tức sầm nét mặt nói:
– Ta muốn cô đi chẳng qua chỉ vì ta giết người không phải là để cho người khác xem!
Nghê Tuệ bĩu bĩu môi nói:
– Ngươi cho dù muốn ta đi cũng không cần gấp thế, Đỗ Lôi thể nào cũng không đến sớm như vậy đâu.
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, mặt trời đang chính giữa bầu trời.
Nghê Tuệ nói:
– Hắn nhất định sẽ để ngươi đợi, đợi đến khi ngươi lòng dạ bấn loạn mới đến, lòng ngươi càng rối cơ hội của hắn sẽ càng nhiều.
Nàng cười cười, nói tiếp:
– Đây cũng là một chiến lược, người giống như ngươi vỗn đã nên sớm biết râ chứ.
Nàng đột nhiên lại lắc đầu:
– Ngươi không thể nghĩ ra bởi vì ngươi là một quân tử, nhưng ta lại không phải, vì thế ta có thể dạy ngươi một cách chuyên dùng để đối phó lại với những trò tiểu nhân .
Cách gì?
Phó Hồng Tuyết không hỏi, cũng không cự tuyệt nghe.
Nghê Tuệ nói:
– Hắn muốn ngươi đợi thì ngươi cũng có thể khiến hắn phải đợi.
Dĩ nha hoàn nha, dĩ kì nhân chi đạo, hoàn trị kì nhân chi thân!
Đây là một kế đã rất cổ, kế sách cổ thông thường đều rất hữu hiệu.
Nghê Tuệ nói:
– Chúng ta có thể đi dạo một vòng rồi quay lại, chúng ta thậm chí có thể chơi hai ván cờ, uống hai ly rượu, để hắn ở đây đợi ngươi, đợi đến muốn chết thì thôi.
Phó Hồng Tuyết không có phản ứng.
Nghê Tuệ nói:
– Trước tiên ta sẽ dẫn ngươi đến hầm chứa rượu của gia