
là câu hỏi này Minh Nguyệt Tâm không có cách nào trả lời.
Minh Nguyệt Tâm quả nhiên sững lại.
Nàng thật sự không thể trả lời, cũng không muốn trả lời.
Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn Phó Hồng Tuyết bước ra, hắn bước đi tuy rất chậm nhưng lại không hề dừng lại.
Một khi hắn đã bắt đầu bước đi, thì hắn sẽ tuyệt không dừng lại.
Nắng chiều nhạt dần trông mờ như ánh trăng.
ánh nắng nhàn nhạt đang chiếu vào khuôn mặt của Yến Nam Phi.
Gió từ núi xa thổi tới mang theo mùi hương tinh khiết của lá cây, từ chỗ Minh Nguyệt Tâm đang đứng nhìn ra có thể nhìn thấy ngọn núi xa xanh biếc.
Nhưng nàng lại đang nhìn Yến Nam Phi.
Một Yến Nam Phi đã trúng độc rất nặng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh lại cũng có thể mở mắt nhìn nàng.
Nàng lại còn không một chút kinh ngạc.
Yến Nam Phi bỗng nhiên cười cười nói:
– Ta đã nói rồi, ta đã sớm nói qua rồi, muốn lừa hắn không phải là dÔ.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Thiếp cũng biết là không dÔ, nhưng thiếp nhất định phải thử xem.
Yến Nam Phi hỏi:
– Bây giờ thì nàng đã thử qua rồi chứ?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
– Thiếp đã thử qua.
Yến Nam Phi hỏi:
– Nàng cảm thấy thế nào?
Minh Nguyệt Tâm khẽ thở dài, cười khổ sở nói:
– Thiếp chỉ cảm thấy muốn lừa được hắn thực sự là rất không dÔ dàng.
Yến Nam Phi nói:
– Nhưng ta lại vẫn muốn thử nữa!
Mắt Minh Nguyệt Tâm sáng lên, mắt của Yến Nam Phi cũng đang phát sáng.
Bọn họ sao lại muốn lừa gạt Phó Hồng Tuyết?
Mục đích của bọn họ là gì?
Chiều tàn.
Phó Hồng Tuyết trong buổi chiều đó.
Chiều tàn, chỉ có một mình hắn, trong trời đất này dường như chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Hắn vốn luôn hoàn toàn cô độc.
Trước Trận Quyết Đấu
Phó Hồng Tuyết.
Tuổi:
khoảng ba sáu ba bảy tuổi.
Đặc điểm:
chân phải bị thọt, đao không rời tay.
Vâ công:
Không thầy , không môn phái, tự mình sáng tạo một vâ học riêng.
Dùng đao, xuất thủ cực nhanh, giang hồ công nhận thiên hạ đệ nhất khoái đao.
Thân thế:
gia thế không râ . Sau khi sinh ra được Bạch Phụng công chúa của ma giáo năm xưa nhận nuôi, sử dụng tinh thông các cách hạ độc ám sát. Độc thân chưa kết hôn, bốn biển là nhà, lang bạt khắp chân trời.
Tính cách:
lập dị , lãnh đạm, độc lai độc vãng.
Đỗ Lôi từ từ đẩy tờ giấy dài ghi những những tư liệu này đến trước mặt Ngón Cái, trên mặt hắn một chút cảm xúc cũng không có.
Ngón Cái hỏi:
– Ngươi xem qua rồi chứ?
Đỗ Lôi đáp:
– ừ.
Ngón Cái thở dài, nói:
– Ta cũng biết ngươi chắc chắn sẽ không thấy thỏa mãn, nhưng đây đã là toàn bộ tư liệu mà bọn ta đã dùng tất cả khả năng mới tìm về được.
Đối với con người như Phó Hồng Tuyết thì chẳng ai biết nhiều hơn thế này đâu!
Đỗ Lôi nói:
– Rất tốt.
Ngón Cái chớp chớp mắt, thăm dò hỏi:
– Những tư liệu này với ngươi có tác dụng gi không?
Đỗ Lôi đáp:
– Không.
Ngón Cái hỏi:
– Một chút tác dụng cũng không à?
Đỗ Lôi khẽ gật gật đầu. Y đứng lên lững thững bước, bỗng lại ngồi xuống, lạnh lùng nói:
– Trong tư liệu của các người bỏ sót hai điểm, hai điểm quan trọng nhất.
Ngón Cái giật mình:
– Hả?
Đỗ Lôi đáp:
– Hắn lúc trước đã từng bị một người đàn bà lừa , lừa rất thảm.
Ngón Cái hỏi:
– Người đàn bà ấy là ai?
Đỗ Lôi đáp:
– Một kĩ nữ tên gọi là Thúy Bình.
Ngón Cái thở hắt ra nói:
– Ta thực cảm thấy rất lạ, tại sao người đàn ông càng thông minh thì lại càng dÔ mắc lừa bọn kĩ nữ?
Chim Công đột nhiên châ mồm vào cười nhạt nói:
– Bởi vì người đàn ông thông minh chỉ thích đàn bà thông minh, nhưng những người đàn bà thông minh lại thông thường đều là kĩ nữ.
Ngón Cái cười, lắc đầu nói:
– Ta biết là ngươi hận đàn bà, nhưng không ngờ lại hận một cách ghê gớm như vậy.
Đỗ Lôi lạnh lùng nói:
– Xem ra hắn nhất định cũng từng bị kĩ nữ lừa qua.
Sắc mặt Chim Công hơi biến đổi, nhưng hắn cũng vẫn cười và đổi giọng hỏi:
– Điểm thứ hai mà ngươi nói là gì?
Đỗ Lôi đáp:
– Hắn có bệnh.
Ngón Cái hỏi:
– Bệnh gì?
Đỗ Lôi đáp:
– Bán điên loạn.
ánh mắt của Ngón Cái phát sáng, hỏi:
– Khi bệnh của hắn phát tác, có phải cũng giống như kẻ khác, miệng sẽ sùi bọt trắng, gục xuống đất lăn lộn?
Đỗ Lôi đáp:
– Bán điên loạn chỉ có một loại.
Ngón Cái than, nói:
– Một tên thọt có bệnh bán điên loạn. lại có thể luyện được đao pháp nhanh nhất thiên hạ !.
Đỗ Lôi nói:
– Hắn khổ công tập luyện, nghe đồn một ngày hắn ít nhất cũng bỏ bốn canh giờ để luyện đao. Bắt đầu từ lúc bốn năm tuổi, mỗi một ngày phải chém ít nhất một vạn hai nghìn lần.
Ngón Cái cười khổ, nói:
– Không ngờ ngươi đối với tên này biết còn nhiều hơn so với bọn ta.
Đỗ Lôi dửng dưng đáp:
– Mỗi một tên trên Giang Hồ Danh Nhân bảng ta đều biết rất râ, bởi vì ta đã tốn mất đúng thời gian năm tháng trời đi thu thập tư liệu của bọn chúng, lại phải tốn thời gian năm tháng để đi điều tra.
Ngón Cái nói:
– Ngươi tốn thời gian cho Phó Hồng Tuyết nhất định là nhiều hơn so với điều tra kẻ khác.
Đỗ Lôi thừa nhận.
Ngón Cái hỏi:
– Ngươi điều tra ra cái gì?
Đỗ Lôi đáp:
– Hắn luôn luôn đao không rời tay, chỉ bởi vì thứ hắn sử dụng chính là thanh đao này, chí ít cũng đã dùng hai mươi năm rồi. Giờ đây thanh đao dường như đã trở thành một bộ phận trên thân thể hắn, hắn sử d