
Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326403
Bình chọn: 8.5.00/10/640 lượt.
nguy cơ kia, nàng có thể không chút nghĩ ngợi liền nhào vào người mình chắn đao, Thế Tông rung động, trên đời này, e là không có ai ngoài mẫu hậu còn có người không chút do dự vì hắn trả giá như vậy nữa.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng hắn, đối với Thái tử phi lại yêu lại tiếc, sau khi về doanh trai cũng không nói tỉ mỉ tình huống lúc ấy cho Thái Hậu, chỉ nói tiểu nha đầu vì hộ giá mà bị thương, làm cho Thái Hậu vô cùng xúc động.
Tuy rằng các hộ vệ đi theo Thế Tông lúc ấy biết tình huống thật sự, nhưng quả thật Thái tử phi có tâm hộ giá, tuy rằng hành vi có chút lỗ mãng, thêm chút làm loạn, nhưng tâm ý vẫn tốt, hơn nữa Thế Tông đã hạ lệnh, nên không ai dám lộ ra nửa chữ.
Cho dù tính tình Giang Ánh Nguyệt có trầm ổn đến đâu đi chăng nữa, khi nghe thấy lý do Thế Tông thoái thác thì vẫn bị tức đến cả người run lên.
Rõ ràng là nữ nhân ngu xuẩn này liên lụy Hoàn Nhan Bất Phá thiếu chút nữa mất mạng, Hoàn Nhan Bất Phá lại còn che chở nàng ta như vậy, tại sao? Nàng cực kỳ cực kỳ không cam lòng! Nhưng ngược lại nghĩ đến người cha quyền khuynh hướng dã kia của Âu Dương Tuệ Như, nàng lại tỉnh ngộ, hừ, bất quá là có người bảo vệ mà thôi! Đợi nàng lọt vào mắt Hoàn Nhan Bất Phá, sẽ có một ngày cho những người này đẹp mặt.
Nghĩ đến lần này mình cứu giá có công, Giang Ánh Nguyệt thu mắt, giấu đi tinh quang trong con ngươi.
Tin tức Hoàng Thượng gặp chuyện, Thái tử phi hộ giá bị thương rất nhanh truyền đi khắp doanh trại, thái tử nghe xong đầu óc đau từng đợt, thế mới biết hôm nay mang theo nữ nhân xuất hiện tại trường hợp đó thật sự là một sai lầm lớn. Khó trách lúc đó ánh mắt phụ hoàng âm trầm như vậy, e là vì chuyện này đã yêu thích Thái tử phi, bảo hộ đến cực điểm rồi? Sau khi trở về, chắn hẳn hắn không có kết quả tốt đẹp gì.
Đám người Thành vương nghe được tin tức đều vui vẻ. Hóa ra phía sau còn có chuyện này à? Khó trách lúc ấy phụ hoàng thấy nữ nhân kia sắc mặt khó coi đến như vậy. Thái tử phi chân trước vừa mới cứu giá, mà sau đó thái tử liền đánh thật mạnh vào mặt Thái tử phi, thật sự là phấn khích. Thái tử cũng là tên ngốc, đang hưởng phúc mà không biết, có người vợ tài mạo song toàn, gia thế hiển hách như vậy cũng không đối đãi cho thật tốt vào, nếu hắn có thể thay đổi vị trí với thái tử có phải hơn rồi không?
Mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, có giật mình kinh ngạc, có bình tĩnh, có vui sướng khi người gặp họa, một đêm liền trôi qua rất nhanh, mọi người dưới sự chủ trì của Thành vương và Âu Dương thừa tướng, ngay ngắn trật tự nhổ trại về kinh.
Sau khi về kinh, quả nhiên thái tử vì một chuyện nhỏ liền bị Thế Tông nghiêm khắc răn dạy, mà Âu Dương thừa tướng cũng có hai ba lần mặt trời lên rồi lặn mới vào triều, tập trung điều tra chuyện ám sát ở bãi săn. Trên triều, nhất thời sóng ngầm mãnh liệt, không khí thật là kỳ lạ.
Nửa tháng sau, tại Càn Thanh điện, Thế Tông cầm một tờ tấu đang nghiêm túc xem xét, hắn chống tay ngồi chau mày, Âu Dương Tĩnh Vũ thì tinh thần không yên.
“Lấy năng lực Thừa tướng nhà ngươi mà chỉ điều tra ra được chừng này thôi sao?” Thế Tông giơ bản tấu trong tay lên, trầm giọng hỏi.
“Vi thần vô năng, xin Hoàng Thượng giáng tội!” Âu Dương Tĩnh Vũ chắp tay, mặt mày mang vẻ xấu hổ.
Thế Tông nhìn chằm chằm bản tấu trong tay trầm ngâm nói: “Thôi, mấy tên thích khách đó vì tránh né cấm vệ soát núi, ẩn núp ở trong khe trong động suốt một tháng chưa ra, mỗi ngày chỉ ăn lương khô và rau dại, nghị lực hơn người, hơn nữa hành động ám sát bí mật có trình tự, nhất định có kẻ đằng sau bày ra chuyện này, chắc là dư nghiệt tiền triều.” Dứt lời, hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng, “Manh mối đều sạch sẽ đứt đoạn như vậy, ngươi tra không được cũng là bình thường, việc này ngươi không cần bỏ qua, hễ có chỗ nào hiềm nghi thì cứ trông chừng cẩn thận, tạm thời đừng manh động, sẽ có một ngày bọn họ kiềm chế không được, đến lúc đó trẫm sẽ tận diệt!” Xem ra, trước kia là hắn sơ ý quá!
Âu Dương Tĩnh Vũ gật đầu thừa nhận, mang khuôn mặt nghiêm trang rời khỏi đại điện.
Âu Dương Tĩnh Vũ vừa đi không lâu, một tên ám vệ mặc hắc y vội vàng tiến vào, cầm trong tay một phần điệp báo thật dày, cung kính trình Thế Tông xem xét.
Đây là báo cáo điều tra thân phận mọi người đi theo lần này. Chuyện ám sát này, các thích khách có thể tập trung chính xác vị trí của hắn ở trong vùng núi to như vậy, hắn hoài nghi có gian tế ẩn núp bên cạnh, cho nên mới có mệnh lệnh này.
Mở điệp báo, Thế Tông nghiêm túc cẩn thận xem, dùng màu đỏ khoanh vòng những quan viên có hiềm nghi nhất, sau nửa canh giờ, hắn mỏi mệt xoa chân mày, đóng điệp báo lại, ra lệnh với ám vệ vẫn đang quỳ nãy giờ, “Những người này đều phải giám thị hết cho trẫm, không được buông lỏng cảnh giác.”
Ám vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng tiếp nhận phần điệp báo có danh sách bị khoanh vòng, lưu loát biến mất khỏi chính điện.
Thế Tông ngây người nhìn chằm chằm trong điện trống không, một lúc lâu sau cầm một phần văn thư trên bàn, cau mày.
Tất cả các tùy tùng bên cạnh hắn đều đã điều tra xong, hễ có bất kỳ nghi ngờ gì thì không phải bị xử lý sạch sẽ thì cũng b