Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327012

Bình chọn: 7.00/10/701 lượt.

tư mọi người đều bị nhiễu loạn, tất cả đều mong chờ và căng thẳng nhìn về phía Hoàn Nhan Bất Phá đợi hắn lên tiếng.

Hoàn Nhan Bất Phá kín đáo nhìn chăm chú đôi môi tiểu nha đầu do rượu mà ửng hồng ướt át, cảm nhận hơi thở thơm ngát như lan của nàng không ngừng phe phẩy trêu chọc ở bên tai, xao động trong lòng mấy lần suýt kìm nén không nổi, dưới thân lại từ từ nổi lên phản ứng, làm sao còn có lòng dạ nào chăm chú lắng nghe nàng đang nói gì đó?

Vì không muốn xảy ra chuyện xấu trước mặt người khác, Hoàn Nhan Bất Phá dựa vào tự chủ hơn người, thật vất vả đè nén khác thường của cơ thể, hắn cẩn thận suy nghĩ lại lời nói ban nãy một lượt, không thể không thừa nhận rằng tiểu nha đầu nói chuyện chính là một câu là đúng trọng tâm, tùy ý đọc ra hai câu thơ, so với tác phẩm của Lưu Văn Thanh lại càng khí thế hơn, càng ý vị hơn. Tuy Lưu Văn Thanh tài hoa hơn người, nhưng suy cho cùng vẫn là tuổi còn quá trẻ, thiếu vài phần nhãn giới và nhuệ khí. Hắn không hoan nghênh đối phương có loại tính cách không nóng không lạnh này, hắn trước giờ vẫn cho rằng làm người cần phải biết che giấu sự tài năng sắc sảo của mình, giống dã thú vậy. Như tính cách mạnh mẽ quyết đoán, thoải mái không bị ràng buộc của tiểu nha đầu vậy, làm hắn yêu thích không muốn buông tay.

Nếu so với tiểu nha đầu về các phương diện như nhãn giới, nhận thức, tâm trí thì Lưu Văn Thanh vẫn không bằng, điều động ra biên cương để rèn luyện quả thật là việc cần thiết, sở dĩ Thừa tướng đưa ra đề nghị này, xem ra cũng bởi vì mến mộ tài năng mà sốt ruột thôi.

Hoàn Nhan Bất Phá phỏng đoán chừng chốc lát, trên mặt khẽ mĩm cười, nhìn về phía tiểu nha đầu bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, cố nén cảm giác đang thôi thúc đặt nụ hôn lên gò má ửng hồng của nàng, gật đầu đồng ý, “Thái tử phi nói đúng. Tuy Lưu ái khanh tài hoa xuất chúng, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, nhãn giới và rèn luyện vẫn còn kém, tâm trí lại hơi yếu đuối. Nếu cho ra biên cương rèn luyện, không đến hai năm, chắc chắn năng lực sẽ thuần thục chín chắn, đối với chuyện này trẫm rất chờ mong!”

Nghe vậy, Âu Dương Tuệ Như vừa lòng, cúi đầu, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười tươi rất nhạt, nghĩ thầm trong bụng: Lưu Văn Thanh à, chị đã nói rồi, đã có thể đạp lên mi một lần, thì sẽ có thể dẫm lên mi lần thứ hai! Mi cứ ngoan ngoãn chờ ra biên cương đi, đến lúc đó, chị đây còn có một món quà lớn tặng cho nhà ngươi!

Đã đến nước này, Lưu Văn Thanh còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể chấp nhận sự thật là bản thân mình thua hai lần trên cùng một nữ nhân, mặt mày trắng bệch, giọng điệu cứng ngắc trả lời, “Hoàng Thượng khen trật rồi, vi thần đến chỗ ấy, nhất định sẽ làm vị quan tốt, không phụ thánh ân.”

Thái tử không cam lòng nhưng cũng biết rõ, vào lúc này mà giúp hắn cầu tình cũng không phải là hành động sáng suốt, làm không tốt có khi còn làm cho phụ hoàng thấy gai mắt, hủy luôn con đường làm quan của hắn.

Lúc này Giang Ánh Nguyệt hoàn toàn ngơ ngẩn đứng sau lưng Hoàn Nhan Bất Phá, Hoàng đệ của nàng vậy mà lại bị bại bởi Âu Dương Tuệ Như? Chợt giật mình tỉnh người, lập tức nàng nổi giận. Lại là Âu Dương Tuệ Như chết tiệt! Âu Dương Tuệ Như, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây? Vì sao lại nhiều lần muốn đối nghịch với chúng ta? Ám sát ở Tây sơn, thật nên một đao thịt ngươi luôn mới phải!

Trong lòng tuôn tràn xúc động khát máu, bên trong Giang Ánh Nguyệt đang gầm rú gào thét, dằn không nổi cảm xúc kịch liệt đang từ từ tản ra trong mắt

Cảm giác sau lưng lành lạnh, một luồng hơi thở ác ý không tới gần ngừng mình, Âu Dương Tuệ Như cố chịu đựng sự lo lắng không thoải mái, ngoái đầu liếc Giang Ánh Nguyệt một cái.

Không nghĩ tới cảm giác của Âu Dương Tuệ Như lại nhạy cảm như thế, thấy nàng nhìn mình, Giang Ánh Nguyệt vội vàng thu hồi cảm xúc nơi đáy mắt, dằn nén kêu gào và la hét trong lòng, bày ra bộ dáng thân thiện dịu dàng.

Âu Dương Tuệ Như nhíu mày lại, cổ họng thít chặt, đối với ngụy trang của nàng ta chỉ cảm thấy buồn nôn. Thu hồi ánh mắt, dư quang liết sang hướng Lưu Văn Thanh cũng biểu tình không khác gì mấy, cũng làm ra vẻ ôn nhuận như ngọc, cảm giác chán ghét sâu sắc rốt cuộc không kìm được nữa. Hai chị em nhà này tương tự như thế, sao không ai đặt ra hoài nghi với diện mạo bọn họ vậy?

Mà cũng cũng đúng thôi, hai người này ở bên ngoài chẳng dính dáng gì đến nhau, xa lắc xa lơ có bắn bằng đại bác cũng chẳng tới****, người bình thường cũng sẽ không thể tưởng tượng họ có quan hệ anh em gì, nhiều lắm chỉ cảm thán như ‘có tướng vợ chồng ‘ mà thôi.

****Gốc: 八竿子打不到一起 như truyện hay thành ngữ 八竿子打不着: chỉ việc có dùng tám cây gậy tra cũng không khiều dín tới được, chỉ việc tận đẩu tận đâu, có bắn đại bác cũng không tới.

Khoan đã, có tướng vợ chồng? Âu Dương Tuệ Như chợt nghĩ ra điều gì đó, lại ngoái đầu nhìn Giang Ánh Nguyệt, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới mấy lần.

Giang Ánh Nguyệt bị Âu Dương Tuệ Như quan sát thế này là lần thứ hai. Sợ hãi và bất an so với lần đầu tiên còn mãnh liệt hơn. Nàng có dự cảm, lần này, nhất định Âu Dương Tuệ Như cũng sẽ nói cái gì đó không tốt đẹp gì đâu.

Quả nhiên, Âu Dương Tuệ Như đ


XtGem Forum catalog