
Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327022
Bình chọn: 7.5.00/10/702 lượt.
u Dương Tuệ Như liếc nhìn biểu tình chờ mong của phụ hoàng một cái, khóe miệng giật giật, tay trái đỡ trán, âm thầm nhìn chằm chằm Lưu Văn Thanh một cái, chỉ còn đợi hắn ra tay, nàng liền tiếp chiêu.
Lưu Văn Thanh quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài đình như lông ngỗng, lại quay đầu nhìn nhìn bếp lò đang bập bùng ánh lửa, sau một lúc trầm tư mới thong thả ngâm, “Có vò rượu mới cất. Lại sẵn bếp than hồng. Tuyết đang rơi, trời lạnh, Có làm một chén không?” (Thái Bá Tân dịch )
Bài thơ lần này không mang không khí hào hùng như lần trước mà lại mang theo hương vị tươi mát trong lành làm say lòng người, người ta nghe thấy liền muốn ngồi xuống bên cạnh bếp lò, uống tí rượu cùng vị chủ nhân hiếu khách, xua đi rét lạnh của mùa đông. Bài thơ này hợp tình hợp cảnh, thật sự không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Có đủ chưa vậy! Cướp của Lưu Vũ Tích xong lại cướp tới Bạch Cư Dị? Làm người không thể không biết xấu hổ như vậy! Tuy đã sớm có sự chuẩn bị, Âu Dương Tuệ Như vẫn cứ bị kinh hãi mà trợt khuỷu tay, đầu sụp xuống, đáy mắt hơi lộ ra chút tức giận. Mà càng đáng giận hơn đó chính là tiểu bạch kiểm lại vô cùng tự nhiên v dùng chiêu cũ của nàng, mời phụ hoàng uống rượu? Trái tim nàng thật sự bị rạn nứt.
Hoàn Nhan Bất Phá nghe xong bài thơ của Lưu Văn Thanh, quả nhiên sắc mặt cực kỳ hài lòng, khen ba chữ ‘Hay’ liên tục, có thể thấy được yêu thích bài thơ này cực điểm. Hắn nâng tay, ra lệnh cho người hầu phía sau, “Bài thơ này thật sự hợp với cảnh này giờ này! Người đâu, giúp trẫm rót rượu, trẫm phải uống vài chén với ái khanh.”
Ngài cũng trở thành con sâu rượu rồi sao? Âu Dương Tuệ Như nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật không thể nhận ra.
Ngay lúc này Giang Ánh Nguyệt tự động bước ra, tiến lên rót rượu cho mọi người. Hoàng đệ tiến bộ như vậy, dùng gần một khắc liền được Hoàn Nhan Bất Phá khen ngợi, lòng nàng cực kỳ cao hứng, khi đến lượt rót rượu cho Hoàng đệ, con mắt hơi hơi cong, mỉm cười lộ liễu.
Lưu Văn Thanh có chút tự đắc trong bụng, thấy Hoàng tỷ lộ ra tán thưởng với hắn, lại thêm vài phần cao hứng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ nhàn nhạt như trước, không ngờ thế lại được Hoàn Nhan Bất Phá xem trọng hơn.
Hoàn Nhan Bất Phá dẫn đầu giơ ly rượu lên trước, mọi người vội vàng làm theo. Hắn ngửa đầu, một hơi uống sạch rượu trong chén, rồi lại hà ra hơi thở đầy khói sương mù, vẻ mặt sảng khoái vô cùng.
“Ha ha, hảo thi, hảo tửu, hảo cảnh*! Đáng để trẫm uống thêm một chén.” Hắn ngồi đấy ăn to nói lớn**, đặt ly rượu xuống nói sang sảng.
* Hảo thi, hảo tửu, hảo cảnh tức thơ hay, rượu ngon, cảnh đẹp.ể nguyên gốc hay hơn ^^.
** 大马金刀 đại mã kim đao: ta thấy một số trang để là hào sảng; khí thế to lớn hoặc là nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình hoặc Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ => tạm thời để là ăn to nói lớn, khi nào tìm được từ thích hợp ta sẽ chỉnh lại.
“Phụ hoàng nói phải.” Thái tử vội vàng lên tiếng phụ họa, phất tay cho Giang Ánh Nguyệt lui ra, tự mình giúp hắn châm đầy rượu, mặt mày hớn hở, đắc ý khác thường. Lấy lòng phụ hoàng, để cho phụ hoàng tận mắt thấy được tài hoa của Văn Thanh, lo gì Văn Thanh không thể ở lại trong kinh làm bạn với hắn?
Âu Dương Tuệ Như học theo dáng vẻ của Hoàn Nhan Bất Phá, một hơi uống hết rượu mát lạnh, tức khắc cảm thấy cổ họng như bị lửa thiêu, cơn nóng qua đi, trong bụng truyền lên một luồng nhiệt khí, cảm giác tác dụng chậm cực kì thoải mái.
Âu Dương Tuệ Như liếc thái tử lộ rõ vui mừng trên nét mặt và Lưu Văn Thanh ra vẻ thanh cao, khóe miệng hơi nhếch, cười khinh thường, dựa sát vào Hoàn Nhan Bất Phá nói, “Mặc dù bài thơ này của Lưu đại nhân cũng hay, nhưng lại quá thảnh thơi lười nhác, làm cho người ta nghe xong cả người mất hết tinh thần hăng hái, chỉ lo sa vào hưởng lạc.” Dứt lời, nàng ngừng một chút, thấy phụ hoàng lộ ra tươi cười hứng thú quan tâm, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, nàng híp mắt, ỷ vào cảm giác hai phần say, càng tựa sát vào chút, nói từng tiếng chậm rãi ở bên tai hắn, “Nghe nói Lưu đại nhân phải ra ngoài biên ải. Đợi Lưu đại nhân trải qua biên ải đất trời mênh mông, nhất định có thể viết ra mấy câu thơ dào dạt khí phách nam nhi kiểu như ‘Vút lên mình ngựa vội vàng. Đuổi theo, tuyết đổ đao cung bám đầy.’***! Phụ hoàng ngài nói có đúng hay không?” Ngụ ý chính là châm chọc Lưu Văn Thanh như là nhi nữ ấy.
*** Trích hai câu sau trong bài Tái Hạ khúc – bài thứ 3của Lư Luân, có nhiều bản dịch
Tức thì Lưu Văn Thanh và Thái tử giận đến ngã ngửa, sắc mặt Thanh Thanh tím tím, thay đổi không ngừng. Lần trước người nói phải mặc sức hưởng lạc chính là nàng, lần này lại nói phải thể nghiệm cuộc sống bần hàn cũng là nàng, nhưng dường như nàng nói cái gì cũng đều có lý, thoải mái đọc ra vài câu thơ, ấy mà tại sao lại nghe có ý vị đến thế, làm cho kiêu ngạo như Lưu Văn Thanh cũng không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Vả lại nàng nói gần nói xa trực tiếp muốn đưa Lưu Văn Thanh ra biên cương, nếu Hoàn Nhan Bất Phá thật sự gật đầu thừa nhận, Lưu Văn Thanh kia phải ra biên ải là việc chắc chắn như đinh đóng cột.
Tâm