Old school Swatch Watches
Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326885

Bình chọn: 9.5.00/10/688 lượt.

hìn ra, Thái tử phi đây là đang thanh trừ Dục Khánh cung, nếu ai vào lúc này phạm đến trên đầu Thái tử phi, kết cục tuyệt đối rất thảm. Trong một khoảng thời gian, trong Dục Khánh cung mỗi người đều cảm thấy bất an, kỷ luật nghiêm chỉnh làm cho Âu Dương Tuệ Như bớt lo không ít.

Bỏ được một cái họa lớn trong lòng, ngày hôm sau khi Âu Dương Tuệ Như thức dậy chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, tinh thần sáng láng. Nàng chỉnh trang sơ lược rồi nhàn nhã nằm ở ghế quý phi bên cửa sổ, lật xem một quyển thoại bản dân gian tiểu, chờ Âu Dương thừa tướng hạ triều yết kiến.

“Khởi bẩm Thái Tử Phi, Thừa tướng đang cầu kiến ngoài điện.” Đợi đến lúc hạ triều, thái giám thủ vệ tiến vào thông báo.

“Mau, mau để Thừa tướng vào.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng xoay người ngồi dậy, vội vàng lên tiếng phất tay, vô cùng nhập vai diễn tâm lý con gái bé bỏng nhớ nhung cha mình.

Tần ma ma và Tiểu Vũ cũng lộ ra nét mặt mong đợi.

Vốn là diễn giả, đến khi nhìn thấy Âu Dương thừa tướng với khuôn mặt hòa ái, trong mắt chan đầy quan tâm và thương nhớ bước vào, Âu Dương Tuệ Như cảm thấy xót xót, hai mắt ửng đỏ, lại thật sự có bảy phần gần gũi, ba phần ủy khuất dâng lên.

“Cha!” Ở thế giới xa lạ, chỉ có mỗi người này sẽ hết lòng hết sức bảo vệ nàng, bao dung nàng, đây là người thân của nàng! Hai mắt Âu Dương Tuệ Như đỏ hoe, bi thương kêu một tiếng, cắt ngang hành lễ Âu Dương thừa tướng đang định làm.

“Bảo nhi làm sao vậy? Là ai bắt nạt con?” Âu Dương thừa tướng ôm lấy con gái đang nhào tới, vỗ lưng của nàng, gọi nhũ danh của nàng, lo lắng hỏi.

Trải qua chuyện ở bãi săn, hắn coi như là xem thường thái tử, bởi vì thương yêu con gái, tuy rằng cực kỳ bất mãn thái tử, trên triều đình hắn lại càng ra sức ủng hộ thái tử, thuận theo thái tử, chỉ mong hắn ta vì mình ủng hộ đắc lực mà có thể đối xử với con gái của mình tốt hơn một chút.

Nhưng thấy con gái bi thương như vậy, dường như tình hình không giống với tưởng tượng của hắn, trong lòng Âu Dương thừa tướng tuôn ra lệ khí. Đời này của hắn chỉ còn mỗi một đứa con gái hầu hạ dưới gối, con gái là sinh mệnh của hắn, nếu ai làm cho con gái chịu khổ, cho dù là thiên hoàng lão tử hắn cũng không để yên.

Nghĩ rồi, hắn vỗ nhẹ lưng Âu Dương Tuệ Như, hết sức áp chế tức giận trong giọng, hỏi, “Bảo nhi, có phải thái tử khiến cho con chịu uất ức hay không? Đừng sợ, cho dù hắn ta là thái tử một nước, phụ thân cũng có thể lấy lại công bằng cho con.”

Có Âu Dương thừa tướng yêu chiều và hỗ trợ vô điều kiện, Âu Dương Tuệ Như dường như tìm được người tâm phúc rồi, nhiều ngày bị đau khổ với ấm ức dồn nén nay nảy lên trong lòng gấp bội, nước mắt tuôn trào liên tục, ngừng cũng không ngừng được, “Cha, thái tử hắn…”

Uất ức quá nhiều lại nhìn thấy người thân, Âu Dương Tuệ Như nghẹn ngào khôn kể. Nàng biết, cái dạng này của nàng sẽ chỉ khiến cho Thừa tướng càng thêm bất mãn với thái tử.

Quả nhiên, Âu Dương Tĩnh Vũ tức giận sôi trào, mặt mày xanh mét nhìn Tần ma ma, ý bảo bà nói đi.

Cả Tần ma ma và Tiểu Vũ cũng đều là vẻ mặt bi thương, thấy Thừa tướng nhìn mình, Tần ma ma hất cằm cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ hiểu ý, chạy ra gian ngoài trông cửa để đề phòng có người nghe lén.

Đợi Tiểu Vũ đóng chặt cửa phòng, Tần ma ma hạ nhỏ giọng nói, mang chuyện thái tử và Lưu Văn Thanh đoạn tụ phân đào, mù quáng sủng hạnh Ngô thị với Hình Phương Lan, khiến Thái tử phi khó chịu đều nhất nhất nói hết.

“Hay, hay cho một tên thái tử…” Thừa tướng mặt mũi dữ tợn, gân xanh nỗi rõ trên trán, bị tức đến cả người run lên. Đây là hồi báo của thái tử mà hắn ủng hộ? Đoạn tụ? Xem con gái mình chẳng ra gì, lạnh nhạt nàng, khi dễ sỉ nhục nàng? Hắn im lặng, tức giận ào ào tuôn ra.

“Cha, con thật sự không tiếp tục nổi nữa, cha đưa con về nhà đi!” Âu Dương Tuệ Như đúng lúc mở miệng, đau khổ cầu xin. Nàng biết giờ phút này Thừa tướng tất nhiên không thể đưa nàng rời cung, trước khi nàng đạp đổ Giang Ánh Nguyệt không thể rời đi, nhưng nàng đã mở miệng nhắc đến, tốt xấu cũng là vì báo trước sau này sẽ rời khỏi Thái tử.

“Bây giờ còn chưa được. Bảo nhi tạm thời nhịn một chút, đợi cha nghĩ cách đã. Nếu là gia đình người bình thường, cha không nói hai lời liền lập tức đưa con đi, nhưng con gả là hoàng gia, lại là Thái tử phi, không phải dễ dàng như vậy đâu?” Âu Dương thừa tướng cũng đỏ hết hai mắt, cảm giác vô lực thấm sâu, vô lực qua rồi lại càng tức giận. Con gái của hắn, phải được người người chiều chuộng nâng niu ở lòng bàn tay như châu như bảo, có thể nào để cho người ta chà đạp như vậy? Hắn vừa nghĩ liền cảm thấy như lấy máu trong tim.

Âu Dương Tuệ Như nghe vậy không tiếp tục cầu xin, chỉ là yên lặng rơi lệ, tươi sáng trên mặt mất hết, buồn bã đau thương như đóa hoa bị mưa gió tàn phá, làm sao còn có bộ dáng phấn chấn mạnh mẽ khi chưa xuất giá?

Thừa tướng xem ở trong mắt, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, quặn đau khó nhịn, cúi đầu trầm ngâm một hồi, hắn kiên định mở miệng, “Bảo nhi yên tâm, cha sẽ không để cho con chịu uất ức, tin tưởng ở cha.” Nếu thật đến vạn bất đắc dĩ, hắn liền bỏ hết một thân triều phục này đòi ân cứu mạng Hoàng Thượng năm đó, mang theo