Old school Easter eggs.
Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327071

Bình chọn: 8.00/10/707 lượt.

hậm đưa ra, Tân Lượng bất ngờ rít :

– Đi !

Lập tức từ giữa tim bàn tay tả của Tân Lượng mộ luồng kinh phong dần xuất hiện.

Vù !…

Luồng cuồng phong cuộn xoáy, cuốn đi những bông hoa tuyết đang là là rơi, làm chúng phải ào ào lao về phía một ụ tuyết gần đó.

ầm !…

ụ tuyết vỡ tung, để lộ nền đất nằm ở phía dưới ! Sức phá huỷ của luồng cuồng phong thật kinh khiếp, điều đó đủ minh chứng thân thủ của Tân Lượng thừa sức huỷ diệt bất kỳ ai nếu kẻ đó bi Tân Lượng hướng kình phong vào !

Tiểu Thiên trố mắt nhìn hố đất mới xuất hiện:

– Là phép thuật ư !

Tân Lượng cười đắc ý :

– Đó là công phu võ học, bọn ta thường gọi là chưởng phong ! Đời này làm gì có phép thuật chứ ! Ha… Ha…

Chở Tân Lượng cười xong, Tiểu Thiên dè dặt hỏi :

– Làm thế nào luyện được công phu này !

Tân Lượng nhếch môi :

– Phải có người chỉ dạy! Nhưng người đừng mơ tưởng răng có thể cầu xin ta chỉ dạy cho ngươi ! Nhớ đấy, từ này về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo ta! Đừng khích nộ ta mà khốn !

Hoang mang khôn xiết, Tiểu Thiên đi mà không còn biết bản thân đang đi về đâu !

Nó chợt bừng tỉnh khi bất ngờ nghe có tiếng người hỏi :

– Sao Tân huynh lại đi giữa trời lạnh như thế này ?

Định há miệng kêu cứu nhưng nhớ lại chưởng phong uy mãnh của Tân Lượng, Tiểu Thiên đành im lặng nghe Tân Lượng vờ tươi cười với Từ Thất.

– A ! Từ huynh ! Đệ đã khỏi bệnh rồi ! Tất cả là nhờ Tiểu Thiên đã gắng sức tim dược thảo cho đệ ! Hôm nay đệ phải đưa Tiểu Thiên về nhà!

Từ thất thúc kinh ngạc nhìn Tiểu Thiên :

– Hoá ra ở bên kia Khuyên Bích Trì thật sự có thứ dược thảo mà Tân huynh cần ? Ngươi giỏi thật đấy, Tiểu Thiên !

Khuyên Bích Trì ? !

Sau tiếng kêu, Tân Lượng vờ quay sang nhìn Tiểu Thiên và quở mắng :

– Sao ngươi không nói cho ta biết việc ngươi phái mạo hiểm vượt qua bên kia Khuyên Bích Trì để tìm dược thảo cho ta ? !

Từ Thất thúc bật cười :

– ấy sao Tân huynh lại trách Tiểu Thiên ? Hôm qua đệ cũng đã khuyên nhưng Tiểu Thiên nào chịu nghe !Hà… Hà… ! Có như vậy Tiểu Thiên mới tìm thấy dược thảo! Tân huynh nên mừng vì có một diệt nhi mẫn cán và tận tình như vậy mới phải!

Tân Lượng gật đầu :

– Từ huynh nhắc rất đúng, đệ xin ghi nhận ! Nếu có dịp, đệ sẽ quay lại và ở lâu dài hơn ! Bây giờ cáo biệt!

Từ Thất thúc bước đến xoa đầu Tiểu Thiên, khiến Tiểu Thiên phải ngấm ngầm lo sợ cho Từ Thất thúc :

– Tiểu Thiên nữa, cũng vậy ! Nếu có dịp hãy quay lại với bọn ta ! Thôi đệ không tiện giữ chân hai người nữa ! Xin bảo trọng !

Tiểu Thiên mấp máy mãi mãi mới thốt được nên lời :

– Bảo trọng !

Cái đẩy nhè nhẹ của Tân Lượng làm Tiểu Thiên phái nhớ đến lời dặn của y! Tiểu Thiên đành bước đi dù lòng không muốn !

Họ đi hơn một canh giờ và Tân Lượng chợt kêu lên kinh ngạc :

– Ngươi không cảm thấy lạnh sao, Tiểu Thiên !

Nghe nhắc Tiểu Thiên mới nhận thấy điều đó ! Nó ậm ừ :

– Tiết trời hôm nay dường như đã bớt lạnh nhiều, không như mọi hôm !

Tân Lượng hoài nghi :

– Ngươi cảm thấy như thế thật sao ? Theo ta, tiết trời hôm nay nào khác gì mọi ngày ?

Tiểu Thiên mai mỉa :

– Thúc thúc vờ bệnh lâu quá rồi nên tiết trời như thế nào thúc thúc làm sao cảm nhận được.

Tân Lượng cau mày:

– Sao ta không cảm nhận được ! Như gã họ Từ khi nãy, ngươi nhìn thấy không, dù gã đã mặc áo lông, trùm mũ dày gã vẫn lạnh đến nỗi thần sắc tái nhợt. Đâu như ngươi, sắc diện vẫn hồng hào như người đang được sưởi ấm ? Tại sao chứ ?

Nhớ lại cách ăn mặc khi nãy của Từ Thất thúc, thấy đúng như Tân Lượng nhận định, Tiểu Thiên buột miệng kêu:

– Phải rồi ! Như vậy thì lạ quá ! Phải chăng là do chiếc lá kia ?

– Chiếc lá nào ?

Câu hỏi quá mau của Tân Lượng khiến Tiểu Thiên cau mày :

– Thúc thúc hỏi làm gì ! Đằng nào chúng ta cũng phải rời bỏ nơi này, điều đó dâu có liên quan gì đến thúc thúc ?

Tân Lượng cười lạt :

– Liên quan hay không liên quan, ngươi không cần phải hỏi ! Trái lại, ngươi nên ngoan ngoan cho ta biết chuyện gì đã xảy ra ? Chiếc lá nào ? ở đâu ? Hình dạng ra sao ?

Tiểu Thiên định không nói nhưng chực chạm phải ánh mắt đe doạ của Tân Lượng nên hoảng hốt nói ngay :

– Đó là chiếc lá có màu tía ! Tiểu diệt lúc đi tìm dược thảo cho thúc thúc đã nhìn thấy ở bên kia bờ Khuyên Bích Trì !

– Màu tía ? Tía như thế nào ?

Toàn thân nó phải chăng cũng màu tía ?

Tiểu Thiên nghi hoặc :

– Sao thúc thúc biết ! Thúc thúc cũng đã nhìn thấy ư ?

Tân Lượng nhìn Tiểu Thiên không chớp mắt :

– Có tất cả chín chiếc lá ? Ngươi đã ăn hết cả ?

Tiếu Thiên vừa gật vừa lắc :

– Đúng là có chín lá ! Nhưng tiểu điệt chỉ có thể hái được hai ! Vẫn còn lại bảy !

Tân Lượng chợt hít mạnh một hơi sau đó mới bảo Tiểu Thiên:

– Đi !

Và y xoay người, đưa Tiểu Thiên đi theo hướng khác !

Nhận ra đó là hướng đi đến Khuyên Bích Trì, Tiểu Thiên lo sợ:

– Thúc thúc lại muốn đến Khuyên Bích Trì ?

Tân Lượng gầm gừ :

– Ngươi bất tất phải hỏi ! Cứ đi như lời ta bảo là được rồi !

Tuy không thể hỏi nhưng Tiểu Thiên cũng đủ thông minh để đoán ra ý định của Tân Lượng ! Hẳn loại cây cỏ kỳ lạ đó phải là loại dược thảo có công năng diệu dụng khác thường, trước mắt là giúp Tiểu Thiên chịu đựng nổi cái lạnh