Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327031

Bình chọn: 8.00/10/703 lượt.

ã trao ! Tân lão nhị yên tâm, đại ca đã toan tính chu tất cả rồi ! Trong việc này, người phải chịu cực chịu khổ nhiều nhất chính là lão nhị ! Chỉ cần đôi ba năm nữa lúc tiểu oa nhi kia đã hoàn toàn tin tưởng vào những gì lão nhi nói, với chút Mê Hồn Tửu ta vừa trao lão nhị sẽ dễ dàng trá tử ! Sau đó, ha . . . Ha! Lã o nhị sẽ mặc tình ngao du thiên hạ, còn tiểu oa nhi kia sẽ mãi mãi xem mình là người ở đây và lưu ngụ ở đây vĩnh viễn, không còn làm cho lão Hà bận tâm ! Ha…ha…

Giả dối! Tiểu Thiên vừa hiểu ra những gì trước đây Tân thúc thúc dành cho nó đều là sự giả dối ! Một sự giả dối có tính toán và điều này khác chi một mưu đỗ.

Muốn hiểu rõ hơn đây là mưu đồ gì Tiểu Thiên cố dằn sự nóng nảy để lắng nghè thêm những gì đang diễn ra bên trong ngôi nhà, nơi nó và Tân thúc thúc từng lưu ngụ suốt năm năm.

Nhưng, điều mà Tiểu Thiên không hề chờ nghe lại vang ra từ ngôi nhà.

Đầu tiên là câu hỏi của Đàm lão:

– Tân lão nhị đang tìm kiếm điều gì ? Sao lão phải hớt hải?

Thanh âm bực dọc lẫn nghi ngờ của Tân Lượng vang lên :

– Hừ ! Suốt đêm qua ta vờ bệnh và ta đây lấy làm lạ tại sao không thấy Tiểu oa nhi đến thăm hỏi như thường lệ ! Giờ đã rõ, chăn màn vẫn còn y nguyên, suốt đêm qua y không ở nhà ! Đây là điều chưa từng xảy ra !

Đàm lão ngũ lo ngại :

– Trong thời gian gần đây liệu có lúc nào Tân lão nhị vì sơ ý đã để lộ sơ hở?

Tiếng rít giận dữ của Tân Lượng liền vang lên phản bác :

– Nhất định không thể có chuyện này ! Đừng nói chi y chỉ là một đứa bé, mọi người quanh đây suốt năm năm qua vẫn không hề nghi ngờ taÕ.

Đàm lão ngũ chợt hoang mang :

– Hay lão Hà đã để lộ sơ hở khiến bọn ỎkiaÕ nghi ngờ ? Và chúng đã tìm đến tận đây, đã phát hiện ra tiểu oa nhi ?

Tân Lượng bất ngờ kêu lên :

– Ta nghĩ ra rồi ! Hoàn toàn không có ai tìm đến như lão ngũ nói ! Chậc! Y là kẻ chí tình chí nghĩa vẫn luôn dò tim khắp nơi, hy vọng tìm ra loại dược thảo để giúp ta khôi phục bệnh trạng. Theo ta, có lẽ hôm nay y cũng làm như thế, và với tiết trời này ta e…

Có tiếng Đàm lão ngũ cười cợt :

– Nếu là vậy càng tốt ! Tuy lão Hà không bảo bọn ta hạ thủ tiểu oa nhi nhưng số mệnh mỗi người mỗi khác, nếu tiểu oa nhi thật sự vắn số thì… ha…ha…

Hừ ! Chỉ sợ y không dễ chết như lão ngũ đang mừng ! Tân Lượng này tuy đã sống đến từng tuổi này nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đứa bé nào vừa thông minh sáng dạ lại vừa có những hành sự đầy toan tính chu đáo như y. Nếu y không chết, trái lại có cơ hội quay về Giang Nam và đụng đầu bọn kia…

Tân Lượng chưa nói dứt lời đã nghe Đàm lão ngũ hối hoảng kêu :

– Như vậy sao được? Thân thủ thư lão Hà, bọn ta lâm lão thịnh nộ, bọn ta đứng mọng toàn mạng ! Tân lão nhị định sao ? Có nên đi tìm và đưa tiểu oa nhi quay về không ?

Tân Lượng buột miệng bảo :

– Ta làm sao dám chường mặt đi tìm y ? Lão ngũ đừng quên ta là người đang mang bệnh trầm kha, đâu thể đi đứng dễ dàng?

– Vậy làm sao? Ta có thể đi tìm nhưng rất tiếc đã năm năm rồi ta chưa từng Nhìn lại diện mạo của tiểu oa nhi ! Nhỡ có gặp ta cũng đâu biết đấy là y hay là đứa bé nào khác ?

Tân Lượng vụt cao giọng :

– Điều này không khó ! Quanh đây chỉ có năm đứa bé trạc tuổi y, riêng y có diện mạo tuấn tú và thông sáng nhất ! Chỉ cần lão ngũ thật sự chú tâm nhất định sẽ không lầm !

Đàm lão Ngũ thở hắt ra :

– Được rồi ! Ta đành phải làm vậy! Thật không ngờ ta đến đây lại để đảm đương một việc khó chịu như thế này !

Có tiếng Tân Lượng trấn án :

– Cố chịu đựng vậy lão ngũ ! Nếu lão tìm được, lúc quay về nhất định sẽ có sẵn bữa tiệc thưởng công cho lão ngũ !

– Tiệc ư ? ở đâu ?

– Hà… Hà… ! Đương nhiên là ngay đây rỗi !

– Chực… ! Làm vậy sao được ! Nhỡ tiểu oa nhi biết lão nhị tuy bệnh nhưng vẫn phàm ăn phàm uống…

Tân Lượng bật cười :

– Y sẽ không hay biết nếu ta điểm huyệt và cho y ngủ thẳng một giấc đến sáng ! Ta vẫn thường làm như vậy mỗi khi không chịu nối những thèm khát ! Ha… Ha…

Đàm lão Ngũ cũng cười với lời nói tán dương :

-Nghĩ được cách này để chịu đựng những năm năm ở nơi vắng vẻ, chẳng trách lão Đại hoàn toàn yên tâm giao phó việc khó nhọc này cho lão Nhị !

Tân Lượng bỗng buông Lời đay nghiến:

– Không lâm như thế cũng không có cách nào khác ! Nếu không có chuyện xảy ra với bọn Võ Đang, Tân Lượng ta đâu cần phải tự giam mình, tự đày đoạ như thế này ? Hừ !…

Đàm lão ngũ vẫn cười khì khì :

– Thi nhờ vậy bọn ta mới có cơ hội gặp lão Hà ! Có gặp lão Hà bọn ta mới Được dịp phát tài chứ ! Hì… Hì… ! Thôi ! Lão Nhị có rượu thịt gì cứ bày sẵn đi ! Ta sẽ đi tìm nhanh thôi ? Ha…Ha…

Tiểu Thiên ngỡ bị hoa mắt khi ngờ ngợ nhìn thấy có người rõ ràng vừa bước ra khỏi ngôi nhà nhưng chỉ trong chớp mắt hình dạng của người đó bỗng nhoè đi ! Và khi định thần Tiểu Thiên dù cố căng mắt tìm khắp nơi vẫn không tài nào Nhìn thấy ai khác trên cánh đồng tuyết mênh mông !

Tuy không biết tại sao người đó lại dễ dàng biến mất nhưng Tiểu Thiên vẫn minh bạch đó không phải là một bóng ma !

Thứ nhất, vì bây giờ đang là ban ngày, ma không thể xuất hiện giữa ban ngày !

Thứ hai nếu tính từ ngôi nhà và chạy dài theo phía Bắc. Tiểu Thiên vẫn dễ dàng nhìn thấy c


Duck hunt