
i.
Hắc y nhân cao lớn thấy vậy mặt tái mét không còn chút huyết sắc, bất giác lùi
một bước.
Bạch y khách lạnh lùng hỏi:
– Cam tâm rồi chứ ?
Tên cao lớn mở to mắt, run giọng hỏi:
– Các hạ là …
Bạch y khách ngắt lời:
– Ta đang hỏi ngươi !
Tên cao lớn ngập ngừng một lát mới trả lời:
– Chúng tôi là Hàn Tinh tứ sứ phụng mệnh chủ nhân Hàn Tinh đến trị tội người
nào tỏ ra bất kính với chủ nhân.
– Ta hỏi ngươi chủ nhân Hàn Tinh dựa vào đâu mà buộc mọi người phải tôn kính?
– Hàn Tinh xuất hiện ở đâu là tất cả mọi người trong thiên hạ phải cúi đầu.
– Ai đặt ra lệnh đó?
– Nhiều năm nay thiên hạ võ lâm nhất mực như thế.
Bạch y khách cười hỏi:
– Nếu bây giờ có người thấy Hàn Tinh mà không chịu cúi đầu thì sao?
Tên hắc y nhân lúng túng:
– Cái đó …
– Ngươi về bảo với chủ nhân ngươi, bất kể nguyên do thế nào ta sẽ giữ lại hai vị
này.
– Xin các hạ phục danh hiệu.
– Hừ ! ngươi không xứng hỏi ! Chỉ cần nói với chủ nhân ngươi rằng gặp một người
có nốt son nhỏ ở giữa mi tâm là được.
Quả nhiên Bạch y khách có một nốt son nhỏ mờ chính giữa mi tâm huyệt, nếu
không chú ý thì rất khó thấy.
Tên hắc y nhân cao lớn gật đầu:
– Được ! Hai người này tạm thời giao cho các hạ.
Lúc này tên hắc y nhân lùn mập đã đứng dậy được, liền cùng tên cao lớn dìu
theo hai kẻ đồng bọn theo con đường phố vắng bỏ đi mất.
Bạch y khách nhìn Trương Viễn Đình vẫn quỳ trên đất khẽ phất tay một cái rồi
quay người bước đi .
Trương Viễn Đình được giải huyệt đạo liền đứng lên ngỡ ngàng nói:
– Vị tướng công xin lui bước.
Bạch y khách quay lại cười hỏi:
– Lão nhân gia có gì chỉ giáo?
Xem ra thiếu niên rất biết lễ mạo.
Trương Viễn Đình đáp:
– Không dám đương ! Cha con tôi chịu đại ân cứu mạng …
Bạch y khách vội xua tay nói:
– Chỉ là chuyện nhỏ có gì đáng nói đâu? Chỗ này không phải là nơi tốt lành gì
không thể ở đây lâu được. Xin hai vị nhanh đi khỏi đây thì hơn.
Trương Viễn Đình vội nói:
– Xin tuân lệnh ! Nhưng cho chúng ta được thỉnh giáo …
Bạch y khách gạt đi:
– Xin lão nhân gia chớ hỏi nhiều, tôi vô danh vô tính.
Dứt lời quay mình đi ngay.
Trương Viễn Đình còn muốn gọi lại nhưng nhi nữ ra hiệu bảo thôi, liền ngạc
nhiên quay lại hỏi :
– Hài nhi, con sao thế ?
Trương Tiêu Lan đáp:
– Người ta đã không muốn nói thì cha dù hỏi mấy cũng thế thôi. Chỉ cần nhớ
người đó có nốt son ở mi tâm là được .
– Phải rồi !
Trương Viễn Đình vừa gật đầu vừa đưa mắt nhìn theo nhưng không thấy bóng
dáng Bạch y khách đâu nữa.
Lão thu hồi mục quang, thở dài lắc đầu nói:
– Vị này thật quái dị ! Cứu người ta mà không cho giải bày một lời đã vội ra đi
ngay
Đúng thế ! Ngay cả đối với một cô nương xinh đẹp như hoa, chàng cũng không
nhìn lâu thêm chút nào.
Trương Tiêu Lan chép miệng.
– Thế mới đáng gọi là hiệp nghĩa, không giống như Liễu Ngọc Lân …
Trương Viễn Đình trầm ngâm nói thêm:
– Vị này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Võ công cao cường như thế, chỉ e rằng còn
hơn cả một trong Tứ Khối Ngọc Liễu Ngọc Lân …
Trương Tiêu Lan tán đồng:
– Đúng thế ! Bọn Hàn Tinh tứ sứ đều phải cúi đầu cúp đuôi chạy dài, chỉ e cả
chủ nhân Hàn Tinh cũng không dám truy cứu …
– Aøi …không ngờ ở Khai Phong thành lại xuất hiện nhiều cao thủ đến thế. Khai
Phong thành nếu có biết …Mà thôi, tốt nhất chúng ta nên tìm cách giữ lấy tính mạng
trước đã …Vậy mà chúng ta một thời đã tung hoàn …Aøi …đi thôi !
Dứt lời kéo tay nhi nữ đi nhanh về hướng tây.
Lát sau ở bờ đê, ngoài mấy vũng máu còn lưu lại, mọi vật trở bên yên tĩnh như
trước.
*
* *
Bạch y khách dừng trước Đại Tướng Quốc Tự mười mấy trượng, hỏi thăm người
bán hàng rong bên đường:
– Lão trượng cho hỏi ở Đại Tướng Quốc Tự có một vị là Thiết Phiến Xảo Khách
không ?
Người bán hàng sốt sắng chỉ tay vào gian nhà đầu tiên trong dãy lán bên ngôi
chùa nói:
-Vị thuyết thoại nhân lừng danh ở gian đầu tiên của dãy lán đó.
Bạch y khách cảm ơn rồi đi nhanh về phía gian lều.
Đương nhiên lúc này trong lều không còn ai, chỉ thấy những dãy ghế được xếp lại
ngay ngắn, trên chiếc bàn vuông vẫn còn để bình trà nhưng người có nữa.
Bạch y khách nhíu mày sững sờ.
Không những chỉ gian lều của Thiết Phiến Xảo Khách không có ai mà ngay mấy
gian bên cạnh cũng trống không .
Lúc này khoảng cuối giờ mùi, nghề làm ăn phải nhộn nhịp hơn bình thường mới
phải.
Bạch y khách đứng ngẩn ra trước ngôi lều của Thiết Phiến Xảo Khách hồi lâu.
Việc này không khỏi làm những người qua đường để ý.
Một người đến gần vẫy tay hỏi:
– Vị khách quan này có phải đến nghe kể chuyện không ?
Bạch y khách gật đầu:
– Đúng thế. Nhưng sao trong lều không có ai cả?
Người kia cười hỏi:
– Có lẽ người từ nơi khác đến?
– Không sai. Tôi lần đầu đến Khai Phong, vừa mới vào thành chưa lâu.
– À …chẳng trách gì ngươi không biết. Muốn nghe kể chuyện thì hãy chờ đến
mai ăn sáng xong hãy đến nghe. Thiết Phiến Xảo Khách có lệ riêng chỉ kể vào buổi
sáng, còn sau giờ ngọ thì ở nhà hưởng phúc.
Bạch y khách thở phào nói:
– Thì ra thế ! Tôi đến không đúng thời cơ, muộn mất rồi !
– Vậy thì mai đến sớm cũng được mà !
Người qua đường cười bỏ đi.