
lòng chẳng bao giờ nguôi, thế nhưng…Lãnh cô nương, kiếp này giữa hai
chúng tôi vô duyên!
Lãnh Ngưng Hương lạnh lùng nói:
– Thật ư!
– Chúng ta đều là nữ nhi như nhau, cho nên không có gì phải hổ thẹn. Hơn nữa
tôi và cô nương đều là hàng nhi nữ thế tục, chẳng có gì phải ngại ngần, tôi có thể nói
thẳng với cô nương, tôi chẳng còn được thanh bạch!
Lãnh Ngưng Hương chẳng ngờ đối phương lại tự nói toạt ra lời này, bất giác mặt
ửng đỏ, nhưng phút chốc trở lại nét lành lạnh ban đầu nói:
– Nói thế những lời nói lấp lén trong võ lâm là không ngoa!
Ôn Phi Khanh mặt hơi chùng lại, lắc đầu nói:
– Đó là một chuyện oan uổng, cũng là vì người hận tôi quá nhiều. Bọn họ chẳng
dám nói trước mặt tôi, mà cũng chẳng làm gì được tôi, cho nên đành nói bao lời xấu xa
sau lưng tôi.
– Vậy lời ngươi vừa nói xong là…
– Chuyện là thế này, Lãnh cô nương…
Rồi nàng đem chuyện mình nhân một lúc sơ hốt mà thất thân kể lại từ đầu đến
cuối cho Lãnh Ngưng Hương nghe không sót chi tiết nào.
Trong khi nghe kể, sắc mặt Lãnh Ngưng Hương thay đổi đến mấy lần. Nhưng đến
khi nghe xong rồi, lại trở về nét lạnh lùng ban đầu nói:
– Nói vậy chính Liễu Ngọc Lân hại cô?
Tuy lạnh lùng, nhưng ngữ khí nghe ra có bình hoãn hơn và thay đổi cả cách xưng
hô.
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Liễu Ngọc Lân, Hầu Ngọc Côn và Sở Ngọc Hiên, chẳng thể tha qua tên nào!
Lãnh Ngưng Hương mày hơi chau lại nhìn thẳng Ôn Phi Khanh hỏi:
– Chuyện này, anh ta biết không?
– Lãnh cô nương, anh ta là người thông minh.
Lãnh Ngưng Hương lại hỏi:
– Cô nói với tôi là cô với anh ta chẳng có duyên phận với nhau là có ý gì?
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
– Tôi chỉ muốn cho Lãnh cô nương hiểu rõ thế mà thôi!
– Ta biết thì sao nào?
Ôn Phi Khanh ngưng mắt nhìn vào mắt Lãnh Ngưng Hương nói:
– Lãnh cô nương, vừa rồi tôi đã nói qua, chúng ta là nhi nữ giang hồ, chẳng có gì
hổ thẹn như người thường tục, hơn nữa những lời tôi nói với cô nương là tận đáy lòng,
Lãnh cô nương lẽ nào còn giấu giếm tôi sao?
Quá rõ, đều là nữ nhi với nhau lẽ nào không nhận ra tâm tình của nhau?
Lãnh Ngưng Hương hai mắt đỏ lên nói:
– Cô nên biết con người Lãnh Ngưng Hương chẳng dễ xao động tình cảm trước
người khác!
– Bất tất phải thế!
Ôn Phi Khanh lắc đầu nguầy nguậy nói:
– Tôi xin hỏi, kể từ khi ở ngôi chùa hoang kia Lãnh cô nương theo chân anh ta đến
tận Giang Nam này, để thư hẹn gặp, lại còn tặng giải dược, tất cả vì nguyên nhân gì?
Lần này thì hai má Lãnh Ngưng Hương càng đỏ nhiều hơn, qua đi một lúc mới
đáp được:
– Anh ta là kỳ tài, ta chẳng nỡ nhìn…
Ôn Phi Khanh mỉm cười tiếp lời ngay:
– Hẳn cô nương rất hiếm khi có lần “chẳng nỡ nhìn”, Lãnh cô nương mệnh danh
là “Băng Mỹ nhân”, ắt rất ít khi xảo ngôn lệch sắc với người khác!
Lãnh Ngưng Hương nghe nói thì đầu cúi thấp xuống, suối tóc đen nhánh chảy dài
như che đi nỗi thẹn thùng trên khuôn mặt vốn xưa nay lạnh băng băng, im lặng không
một lời nào.
Qua đi một lúc, cô ta ngước mặt lên giữ nét lãnh đạm nói:
– Đây là nguyên nhân cô chặn đường mời ta đến đây nói chuyện chăng?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
– Đúng thế. Lãnh cô nương, đây là lời chân thành của tôi.
Lãnh Ngưng Hương lắc nhẹ đầu nói:
– Cô nên biết con người anh ta rất cố chấp, cũng rất ngoan cường.
– Cố chấp làm điều tốt thì có gì không hay, anh ta nếu như không có tính quật
cường khí khái ấy, thì có lẽ bọn nhi nữ chúng ta đã chẳng động lòng để mắt đến, đúng
thế chứ?
Lãnh Ngưng Hương lại trầm mặc một lúc nói:
– Đúng như lời cô nói, con người ta rất ít biết xảo ngôn lệch sắc trước mặt người
khác. Hiện tại ta theo chân anh ta từ Hà Nam xuống tận Giang Nam này đồng thời còn
không sợ xấu mặt mời anh ta đến đây…
Cô ta ngừng lời, Ôn Phi Khanh tiếp lời nói:
– Lãnh cô nương, nhi nữ chúng ta có lúc cũng không nên câu nệ quá nhiều, Lãnh
cô nương nghĩ thế chứ?
– Ta đã từ Hà Nam đến Giang Nam, lại ra mặt mời anh ta đến nói chuyện, còn
gọi là câu nệ gì nữa?
Ôn Phi Khanh ôn tồn nói:
– Thế chưa đủ, Lãnh cô nương nên lấy tình cảm kiên trì đối đãi, tục ngữ có câu:
“Sắt mài thành kim”, tôi tin rằng Lãnh cô nương nếu dốc lòng kiên trì, thì dù người sắt
thép cũng có một ngày tan chảy ra trong tình cảm của nữ nhi chúng ta!
Nét lạnh lùng trên mặt Lãnh Ngưng Hương dần dần tiêu biến, lắc nhẹ đầu nói:
– Có ích gì, con người anh ta chẳng muốn nợ ai!
Ôn Phi Khanh mỉm cười tự nhiên nói:
– Tôi có cách khiến cho anh ta nhất định thiếu nợ cô nương, cô nương tin chứ?
– Ý cô nương nói…
– Chẳng phải Lãnh cô nương đã tặng cho anh ta một bình trân bảo linh dược
“VẠn Ứng Giải Độc Đan” của Phi Thuý Cốc đó sao?
Lãnh Ngưng Hương hai má ửng hồng hỏi:
– Ôn cô nương có cách gì?
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
– Lãnh cô nương bất tất phải hỏi, tin tưởng rằng Lãnh cô nương sẽ không xa rời
anh ta, xin cô nương chờ xem!
Một câu “Lãnh cô nương sẽ không xa rời anh ta” khiến Lãnh Ngưng Hương hai má
càng đỏ hơn, nhưng qua một lúc cô ta nghiêm túc nói:
– Tôi không muốn thiếu nợ ai, ba tên Liễu Ngọc Lân, Hầu Ngọc Côn và Sở Ngọc
Hiên xin cứ để tôi…
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói:
– Đa tạ Lãnh c