XtGem Forum catalog
Thầy, Em Yêu Thầy

Thầy, Em Yêu Thầy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322831

Bình chọn: 8.5.00/10/283 lượt.

vội vàng gọi Nam. Nam từ từ quay lại, mỉm cười trìu mến với nó:

– Thầy bỏ đi như thế mà được à? Em cho phép thầy đi chưa mà thầy dám bỏ em lại? Thầy đứng yên đó nghe cho rõ những lời em nói đây… THẦY, EM YÊU THẦY !

Nó nói rồi chạy lại ôm lấy Nam, vừa nói vừa khóc:

– Thầy, à không, anh, anh làm em khóc như thế này mà bỏ đi hả? Anh tàn nhẫn lắm biết không? Lúc nào cũng chỉ giỏi làm em khóc thôi.

Nam vui sướng áp đầu nó vào ngực mình, hôn nhẹ lên tóc nó rồi dịu dàng nói:

– Anh xin lỗi, từ nay anh sẽ không làm em phải khóc nữa. em ngốc của anh. Ngoan, đừng khóc nữa, anh không thể cho em mượn vai anh được đâu.

Nó ngơ ngác nhìn Nam:

– Ơ, tại sao vậy? Nãy giờ anh lừa em sao?

– Không, chỉ vì em “nấm” quá, chưa đứng đến vai anh cơ mà, làm sao anh ch©o em mượn được? Ha ha.

– Anh giỏi lắm, dám trêu em…

– Ha ha, trêu như vậy em mới hết khóc chứ! Từ nay đừng khóc nữa, anh chỉ muốn nhìn em cười thôi, biết không?

Nam đưa tay lau nước mắt cho nó. Nó cười, khẽ gật đầu….

Nó đang sống những ngày rất vui vẻ. Nó cười suốt, làm My và Diệu bực cả mình (ghen tị ấy mà ^^). Cười cho đời thêm đẹp, tội gì mà khoogn cười nhỉ? Vả lại, nó cười còn để thực hiện lời hứa với Tùng và Nam.

“Em sẽ luôn cười, không khóc, không buồn vẩn vơ nữa. Các anh đừng lo cho em, em lớn rồ, tự biết lo mà, hi hi”. Đó là lời nó hứa với Tùng và Nam trong ngày tiễn hai người đi du học. Tùng thì sang Nhật học Công nghệ thông tin, còn Nam sang Pháp học Cao học. Trong một ngày phải chia tay hai người mà nó quý mến, nó buồn lắm. Nó cố không khóc, nhưng cuối cùng, nó cũng rơi nước mắt. Nam hôn lên tóc nó, trầm giọng nói:

– Ngoan, đừng khóc nữa. Anh đi khoảng 3 năm rồi anh về. Em phải giữ gìn sức khỏe đó. Khi anh về, em đã ra trường, có khi đã đi làm rồi ấy chứ…Anh sẽ cố học thật nhanh để về với em. Lam, em chờ anh nhé !

Namlau nước mắt, nhìn nó lần cuối rồi bước vào phòng chờ. Nó chạy theo, nhón chân hôn lên má Nam và nói đầy đe dọa:

– Híc, anh phải nhanh về đấy. Anh biết em không có tính kiên nhẫn mà. Em cho anh 3 năm để hoàn thành việc học. Anh mà cứ chần chừ 1 phút 1 giây ở bên Pháp, anh sẽ hối hận không kịp đó ^^.

2 NĂM 3 THÁNG SAU…

– Lam, làm chưa xong hả em?

– Trời ơi, lại vỡ cốc nữa à?

– Ôi, em cái gì cũng giỏi mà sao em hậu đậu thế?

Đó là những câu nói quen thuộc trong suốt 2 tháng nó làm việc. Nó đang làm tại Bệnh viện đa khoa thành phố. My và Diệu cũng ở thành phố, nhưng khác bệnh viện. Bận bịu với công việc nên cuối tuần bọn nó mới gặp nhau. Tuy mới vào làm nhưng nó được mọi người quý mến lắm, vì nó dễ thương, nhiệt tình…Vì vậy mà mọi người “đành long” tha thứ cho nó mỗi lần nó làm vỡ pipet, cốc….

– Lam, em chưa làm xong hả? Nhanh lên đi, hay để chị phụ cho.

– Thôi, để em làm cũng được. Mà có chuyện gì thế chị?

– Trời, em chưa biết à? Hôm nay khoa mình đón trưởng khoa. Trưởng khoa giỏi lắm, mới ở Pháp về, lại còn đẹp trai cực kì nữa chứ.

Nó chưa kịp nói thì một chị khác chen vào:

– Xì, có người yêu rồi mà vậy đó !

– Kệ tui chứ !

– Hi hi, nhưng mà tui nghe nói trưởng khoa có người yêu rồi.

– Sao cơ? Ôi, chán thế. Thôi kệ, ngắm cũng đủ rồi, hi hi. À Lam ơi, chúc mừng sinh nhật em nhé. Đây là quà của tụi chị.

– Dạ, em cảm ơn mọi người. He he, chị ơi, em không tin là “gã” trưởng khoa đẹp trai dữ dội như chị nói đâu.

– Em không tin à? Tí nữa biết.

Vừa lúc đó phó khoa gọi mọi người tập trung sang phòng trưởng khoa. Nó phải bảo các chị sang trước, nó dọn dẹp một tí rồi qua sau. Nó vừa dọn vừa rủa cái “gã” trưởng khoa làm mất thời gian của nó. Tay vãn cầm pipet, nó lon ton chạy qua chiêm ngưỡng “dung nhan” của “gã”. Ặc, phòng chật kín người, mọi người đứng che hết, nó lại lùn quá, nhón chân mãi mà cũng, không thấy mặt “gã” ấy.

Lam, vào đây nhanh lên em. Chỉ còn mỗi em chưa giới thiệu thôi đó.

Mọi người dạt ra chừa chỗ cho nó vào. Cái gì thế này? Ai đang đứng trước mặt nó kia? Người ấy mỉm cười, nhìn nó bằng ánh mắt thương yêu và nhớ nhung. Nó run run hỏi:

– Đây, đây là trưởng khoa ạ?

– Ừ, anh ấy tên là Nam. Trưởng khoa, đây là Lam – út ít nhất, cô ấy mới vào làm được 2 tháng.

Cái pipet nó đang cầm trên tay rớt xuống đất từ lúc nào, may mà đó là pipet Pasteur. Nam nhặt cái pipet, bước lại gân nó:

– Anh về rồi đây. Ngốc, em vẫn hậu đậu như xưa, chẳng thay đổi gì cả.

Nó khóc òa lên:

– Anh, là anh thật à? Tại sao hơn 2 năm qua anh không liên lạc gì với em, không gọi điện, cũng chẳng nhắn tin. Bây giờ anh đột ngột quay về, cũng không thèm nói cho em biết trước. Anh coi thường em à?

Mọi người nhìn nó ngạc nhiên, và họ còn bất ngờ hơn khi thấy Nam ôm nó:

– Ngoan, đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn kìa. Anh nhớ em đến phát điên. Vì vậy anh phải học không ngừng nghỉ để hoàn thành sớm trước thời gian quy định. Do đó anh mới được về trước “chỉ tiêu” 3 năm của em đó.

Mọi người bây giờ mới vỡ lẽ. Ai nấy đưa mắt nhìn nhau cười rồi lần lượt ra khỏi phòng.

Một lúc lâu sau:

– Nín đi nào, đừng khóc nữa. Anh đã về rồi mà ! Anh nhớ em lắm, em biết không?

– Híc, em cũng nhớ anh.

– Bây giờ anh đã ở bên em rồi, em đừng lo nữa nhé !