XtGem Forum catalog
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326005

Bình chọn: 10.00/10/600 lượt.

đó, tại hạ xin sẵn sàng làm chủ hôn đem thế điệt nữ gả cho.

Ðại hán trung niên sắc mặt lợt lạt ngồi bên Bàng Phi lên tiếng hỏi xen vào:

– Trường hợp mà người đó có vợ rồi thì sao?

Trương Tử Thanh ngập ngừng đáp:

– Cái đó… tại hạ đành khuất tất thế điệt nữ bạc mệnh đem làm tỳ thiếp vậy.

Quân Trung Phụng lẩm bẩm:

– AÙi chà té ra lão này sai Trịnh tam cô trang điểm cho mình để lấy mỹ sắc làm mồi.

Nhưng nàng nghĩ tới vì thế mà trả thù được cho song thân nên lặng yên không nói gì.

Quân Trung Phụng đưa thị tuyến nhìn quanh thấy cặp mắt đại hán mặc bào tía lộ đầy vẻ sát khí. Hắn đang ngưng thần chú ý nhìn nàng. Hiển nhiên nếu nàng tỏ ý kháng cự là lập tức bị xử tử.

Bỗng nghe có tiếng cười trầm trọng vọng lại nói:

– Lão phu tuổi già thế này mà lấy được một tiểu cô nương nguyệt thẹn hoa nhường thì không khỏi mang tiếng là đã già mà còn chơi trống bổi, nên không dám làm.

Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn về phía người phát ra câu nói này thì chính là lão áo xanh ngồi một mình ở bàn phía trước. Lão này mặt tròn râu dài không có vẻ tà ác.

Trương Tử Thanh vội chắp tay xá dài nói:

– Lam huynh nổi tiếng giang hồ là một nhân vật đạo cao đức trọng, Trương Tử Thanh này đem lòng ngưỡng mộ từ lâu. Tiểu đệ không có ý đưa mỹ sắc của thế điệt nữ ra phô trương trước các vị nhưng hai ông bạn Từ, Bằng tranh chấp nhau hoài nên tiểu đệ bất đắc dĩ phải tìm lời khuyên giải hai bên.

Lão già áo xanh cười khà khà nói:

– Chủ ý của Trương huynh rất hay! Người ta thường nói hào kiệt khôn qua ải má hồng. Từ cổ chí kim hồ dễ mấy người khám phá ra được ải ái tình, huống chi đối với con người tuyệt thế mỹ nhân.

Trương Tử Thanh không khỏi chạch lòng liền đáp:

– Việc này xảy ra đột ngột bất ngờ. Nào phải tiểu đệ có chủ ý như vậy.

Lão áo xanh gật đầu nói:

– Lão phu già rồi! Tuy người đẹp như ngọc cũng không dám lấy. Chẳng hiểu đại trang chúa còn vật gì để thưởng không? Tục ngữ có câu: “Dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu” , nếu thưởng phẩm không được trọng hậu thì lão phu…

Trương Tử Thanh ngắt lời:

– Có chứ! Có chứ! Minh châu trăm hạt, cổ họa mười bức thêm vào muôn lạng hoàng kim.

Lão áo xanh tủm tỉm cười nói:

– Hoàng kim cùng minh châu thì lão phu chẳng thích đâu, nhưng không khỏi động tâm vì mười bức danh họa.

Trương Tử Thanh nói:

– Trong tệ bảo, tiểu đệ đã thu cất rất nhiều danh họa. Nếu huynh đài thích, tiểu đệ kính xin tặng mấy bức, phỏng có chi đáng kể.

Lão áo xanh thủng thẳng hỏi:

– Trương đại trang chúa! Mười bức danh họa đó đại trang chúa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Trương Tử Thanh đáp:

– Sẵn sàng từ lâu rồi.

Lão áo xanh hỏi ngay:

– Trong mười bức họa đó có bức nào kêu bằng Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?

Quân Trung Phụng nghe hai lão đối đáp nhau không khỏi ngẩn người ra tự hỏi:

– Sao? Lão này cũng hỏi đến bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là nghĩa gì?

Lão áo xanh lại nhắc:

– Xin Trương bảo chúa nghĩ kỹ coi trong quí bảo có bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?

Trương Tử Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:

– Tiểu đệ nhớ lại thì đường như không có bức đó.

Lão áo xanh nói:

– Hiện nay ở trên đời những người tàng trữ nhiều của quí ở trong thiên hạ có lẽ chẳng ai bằng Trương bảo chúa. Bảo chúa rất nhiều danh họa vậy nhớ kỹ lại coi có bức nào tên là Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?

Trương Tử Thanh quay lại ngó đại hán trung niên mặc bào tía khẽ hỏi:

– Này ngũ đệ, ngũ đệ thử nhớ xem chúng ta có cất bức họa nào tên như vậy không?

Ðại hán mặc bào tía ngần ngừ đáp:

– Dường như tiểu đệ có nghe nói tới bức này… nhưng…

Lão áo xanh hỏi ngay:

– Bức họa đó hiện giờ ở đâu?

Ðại hán mặc bào tía nghĩ thầm trong bụng:

– Vẻn vẹn một bức họa đồ có chi đáng kể mà sao lão này say mê đến thế? Vô luận thế nào khi mình kiếm thấy bức họa đồ này phải ngó kỹ xem mới được.

Hắn nghĩ vậy rồi đáp:

– Tại hạ cố nhớ lại thì bức họa đồ này hiện không có ở trong tệ bảo.

Lão áo xanh hỏi gặng:

– Vậy thì ở đâu?

Ðại hán mặc bào tía đáp:

– Nó mà không ở trong tay anh em tại hạ đây thì tất nhiên cũng ở trong tay một trong ba vị Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm, hay Quân Thiên Phụng.

Lão áo xanh lại hỏi:

– Ba vị đó đã chết cả rồi kia mà?

Ðại hán mặc bào tía đáp:

– Theo chỗ tại hạ biết thì tên hung thủ áo trắng kia chỉ chuyên giết người chứ không có ý thu tàng trân bảo.

Lão áo xanh đột nhiên buông tiếng thở dài , nhắm mắt lại không nói gì nữa. Dường như trong lòng lão có điều chi đau khổ vô cùng.

Ðại hán mặc áo bào tía quay lại ngó Trương Tử Thanh khẽ nói:

– Bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ đó tiểu đệ nhớ ra rồi.

Trương Tử Thanh hỏi:

– Cái đó chia cho ai?

Ðại hán bào tía đáp:

– Chia cho Tứ ca Quân Thiên Phụng.

Lão áo xanh đột nhiên mở bừng mắt ra hỏi:

– Các hạ nhớ rõ thế ư?

Ðại hán bào tía đáp:

– Nhất định không sai vì chính tay tại hạ đã chia bức họa đó cho y.

Lão áo xanh đứng phắt dậy hỏi:

– Quân Thiên Phụng hiện giờ ở đâu?

Ðại hán bào tía đáp:

– Các hạ quên rồi sao? Y bị giết về tay hung thủ áo trắng.

Lão áo xanh nói:

– Ý lão phu muốn hỏi Quân Thiên Phụng đã để bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ ở đâu?

Ðại hán bào tía đáp:

– Người nhà y chết cả thì còn