
– Cô ta chết đã lâu chưa?
Thiếu phụ trung niên đáp:
– Chưa lâu, mới ba tháng trước đây.
Quân Trung Phụng than Thầm:
– Mình vừa thoát khỏi tay lũ ác ôn thì lại chui vào chốn hang cọp nguy hiểm nầy.
Nàng lẳng lặng không nói gì . Thiếu phụ trung niên đưa mắt nhìn nàng, thủng thẳng hỏi:
– Cô nương sợ lắm phải không?
Quân Trung Phụng cố gắng phấn khởi tinh thần, đưa tay lên gỡ mớ tóc mây, gương cười đáp:
– Vãn bối chẳng sợ chi hết. Ðiều khó khăn duy nhất trên đời từ xưa tới nay là chết phải không? Vãn bối đã không sợ chết thì còn sợ gì nữa?
Thiếu phụ trung niên bật cười khanh khách nói:
– Cô nương là người đại lý đó.
Quân Trung Phụng nói:
– Cả nhà vãn bối chết hết rồi, chỉ còn một mình phận gái cô đơn thì sống thêm cũng vậy mà chết đi cũng chẳng có gì đáng lưu luyến nữa.
Thiếu phụ trung niên thở dài nói:
– Nào chúng ta lên lầu! Ta sẽ thay áo đẹp cho cô.
Hiện nay Quân Trung Phụng dường như đã khám phá ra quan niệm sống chết của con người, nàng phấn khởi tinh thần, chuẩn bị đón lấy mệnh vận bi thảm. Nàng ngửngđầu cất bước ngang nhiên lên lầu.
Bên cạnh đài gương có treo một chiếc đàn tỳ bà.
Quân Trung Phụng đưa tay ra nhắc lấy bật lên mấy tiếng tình tang làm vang động cả căn lầu nhỏ bé.
Thiếu phụ trung niên cười lạt hỏi:
– Cô nương cũng biết chơi đàn tỳ bà ư?
Quân Trung Phụng đáp ;
– Vãn bối chỉ biết gẫy dàn cầm, còn tỳ bà thì chưa tập qua.
Thiếu phụ trung niên tự giới thiệu:
– Lão thân là Trịnh tam cô. Từ nay cô nương cứ kêu lão là Tam cô là được.
Mụ đưa mắt ngó cây đàn tỳ bà nói tiếp:
– Cô kia là tay gẫy tỳ bà rất giỏi.
Quân Trung Phụng hỏi:
– Tam cô có tinh thông món nầy không?
Trịnh tam cô đáp:
– Chỉ biết sơ qua thôi, chưa thể gọi là tinh thôngđược.
Quân Trung Phụng nói:
– Vãn bối mong rằng tam cô chỉ điểm cho một vài ngón.
Trịnh tam cô đáp:
– Ðiều cần nhất hiện giờ cô nương phải có dũng khí để tiếp tục sống đời.
Quân Trung Phụng vừa gảy đàn vừa cười đáp:
– Vãn bối không chết đâu vì chưa muốn chết, trừ phi có người đem vãn bối hạ sát thì không kể.
Trịnh tam cô lộ vẻ vui mừng nói:
– OÀ! Cô nương không muốn chết thì phải bỏ ra một thứ gì để làm giá chứ?
Quân Trung Phụng đáp:
– Bất luận bằng giá nào mà sức mình có thể làm được, vãn bối cũng không tiếc, cốt sao giữ cho tính mệnh được an toàn.
Trịnh tam cô tươi cười nói bằng một giọng thân mật:
– Hài tử! ngươi khá kiên quyết đấy!
Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Ngươi hãy đặt đàn tỳ bà xuống để ta trang điểm cho. Tối nay ngươi sẻ trải qua một cuộc tao ngộ tân kỳ.
Quân Trung Phụng ngoan ngoãn đặt cây tỳ bà xuống, lại ngồi trước đài gương nói:
– Vãn bối không hiểu tính cách của hai vị bảo chúa, đồng thời không hiểu biết luật lệ trong bảo, mong rằng tam cô hết lòng chỉ giáo cho.
Trịnh tam cô cầm lấy cây lược vừa chải đầu cho Quân Trung Phụng vừa đáp:
– Hài tử! Ta không thể giúp ngươi được điều gì mà cũng chẳng có cách nào bảo cho ngươi con đường sáng sủa.Nhất thiết ngươi phải tùy cơ ứng biến và tự trông vào trí tuệ của mình.
Trịnh tam cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Thời giờ chẳng còn mấy nữa. Ta đem hết ngón sở trường ra để trang điểm cho ngươi thành một mỹ nhân tuyệt thế!
Tử Thanh Dùng Mỹ Sắc Làm Mồi
Quân Trung Phụng muốn hỏi nữa nhưng nàng thấy Trịnh tam cô để hết tinh thần vào công tác trang điểm cho mình, nên nàng lại thôi.
Trịnh tam cô quả nhiên làm việc tận tâm,nàng vẽ đôi mày cho Quân Trung Phụng một cách rất công phu.
Quân Trung Phụng nhắm mắt lại ngấm ngầm tính toán để ứng phó với mọi diễn biến sắp tới mà nàng chưa hiểu ra sao. Nàng chẳng có cách gì liệu trước được những chuyện gì sẽ xảy đến cho mình. Nàng chỉ tiên đoán những cuộc tao ngộ tới đây có thể rất nguy hiểm.
Chẳng hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Ðột nhiên có tiếng oang oang hỏi vọng đến tầng lầu thứ ba:
– Tam cô! Quân cô nương đã trang điểm xong chưa?
Trịnh tam cô khẽ buông tiếng thở dài bảo Quân Trung Phụng:
– Hài tử! Ðến giờ rồi đó! Ta không thể trang điểm cho ngươi đến chỗ tận thiện tận mỹ được.
Ngươi hãy mặc bộ áo này vào, ta xem chừng nó rất hợp với ngươi.
Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn trộm bóng mình trong tấm gương đồng thì thấy trong gương xuất hiện một người lạ mặt chẳng giống trước chút nào.
Nàng khen thầm:
– Trịnh tam cô quả là một tay khéo léo kinh người! Với một hộp phấn, một chút sáp mà mụ làm cho ta thay đổi hẳn bộ mặt, thành người đẹp lồ lộ. Bao nhiêu chỗ thâm quầng vì đau khổ đều biến hết. Vẻ đẹp mụ trang điểm không như kẻ trát phấn thoa son vào người, mà là vẻ yêu kiều vẫn giữ được phần thanh quí.
Nàng quay lại nhìn bộ y phục thì là một bộ quần áo màu xanh biếc và hộp hoa châu sắc trắng.
Quân Trung Phụng trong lòng bi thảm nhưng ngoài mặt phải làm bộ hoan hỷ vui mừng. Nàng cởi bỏ áo cũ, mặc áo mới vào.
Trịnh tam cô lấy những bông hoa châu trong hộp ra cài vào mái tóc và vai áo cho nàng.
Âm thanh ồm ồm lại cất lên:
– Tam cô! Hai vị bảo chúa đang chờ đợi trong sảnh đường. Quân cô nương trang điểm thế nào?
Quân Trung Phụng trong lòng xao xuyến tự hỏi:
– Bọn chúng hóa trang cho mình kiểu này chẳng lẽ l