
ĩ anh không phải anh trai em, vì sao phải ép em chấp nhận thân phận anh em? Anh có biết hay không … em đau khổ biết bao? Em không cam tâm, nếu em không phải em gái anh, thì có lập trường cạnh tranh công bằng với bọn họ không? '>[Tình …'> Hiểu rõ là một việc, chính miệng nghe cô nói ra lại là việc khác, anh chấn động, không thể nói lên lời.
[Em không muốn làm anh em, em chỉ muốn yêu anh, dùng tình cảm một người con gái đối với một người con trai, em rõ ràng còn yêu anh hơn bất kỳ người con gái nào anh từng qua lại, từ nhỏ đã yêu, bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi … Vì sao anh không thấy, thà ôm họ cũng không nhìn em một cái … Không, thực ra anh thấy, anh rõ hơn ai hết, nhưng anh không cần em … Anh không cần em… năm 15 tuổi đó vứt bỏ em, năm 23 tuổi lại một lần nữa vứt bỏ em…'>[Không phải như vậy!'> Thực sự không phải … Là tình yêu ruồng bỏ bọn họ……Cảm giác ấm áp dần lên khoang mắt, rớt xuống trong đôi mắt mịt mờ ánh nước, hòa trộn nước mắt của anh và cô, rơi ra khỏi khóe mắt, anh ôm chặt cô, tim đau đớn hôn lên môi cô.
Nước mắt thầm lặng từng giọt từng giọt rơi xuống, giữa môi răng giao nhau của bọn họ, mặn chát, đắng ngọt, dệt thành sự đau khổ bám vào gan ruột đục khoét con tim… đó là dư vị của tình yêu, đối với họ mà nói là dư vị tình yêu xa xỉ tận cùng…Nhìn gương mặt ngủ lặng lẽ cả đêm của cô, trước khi trời sáng, anh ra khỏi phòng, đồng thời, tất cả đau khổ, tình yêu sâu đậm, ngọt ngào đó đều giữ lại đêm qua, những tâm sự, vướng mắc không thể nói ra đó lại một lần nữa được ép trở về nơi sâu thẳm không nhìn thấy đáy của linh hồn, mãi mãi không mở ra.
Anh đi tới chỗ Tề Quang Ngạn một chuyến, sáng sớm đã bị quấy rầy, Quang Ngạn vẻ mặt mệt mỏi, không rõ tình hình nhìn anh ngoài cửa.
[Tôi chỉ hỏi cậu môt câu –Cậu đối với Tình là nghiêm túc chứ?'>[Hả?'> 6 giờ sáng bấm chuông cửa nhà anh, chỉ để hỏi câu này? Anh cắn răng, khó chịu trả lời: [Rất nghiêm túc! Nghiêm túc tới mức cho dù 3 giờ đêm cậu đến ấn chuông cửa tôi cũng không dám vung nắm đấm đánh anh vợ tương lai!'>[Được, vậy thì hãy theo đuổi đi, nếu theo đuổi được, cô ấy sẽ là của cậu.
'> Vẻ mặt anh trống vắng, giọng nói nghe không ra tâm tình bất ổn.
Tề Quang Ngạn sững sờ, cơn buồn ngủ còn lại bị dọa chạy sạch.
[Cậu nói thật hay giả đấy?'> Trước khi còn thề sống chết phản đối, chỉ thiếu chút chưa trở mặt với anh?[Nghiêm túc hết mức'>[Vậy có kèm thêm điều kiện không?'> Đột nhiên tốt với anh thế, anh hơi sợ![Yêu cầu duy nhất của tôi chính là đem lại hạnh phúc cho Tình, mãi mãi mãi mãi không để cô ấy đau khổ.
'>[Thế có vấn đề gì, anh vợ–'> Tề Quang Ngạn mặt mày hớn hở gọi.
[Đừng gọi sớm thế, đợi đạt được tới tay gọi cũng chưa muộn.
'>[Được rồi, được rồi, cậu đợi đấy mà xem!'>Thẩm Hàn Vũ gật đầu, đã thành công một nửa, còn có vấn đề gì![Còn nữa, trước khi kết hôn, cậu ngoan ngoãn chút cho tôi, không được linh tinh với cô ấy, nếu không da cậu sẽ bị lột từng chút, dao phẫu thuật của tôi vẫn chưa giải phẫu người sống'> Lạnh lùng nói xong, anh quay người rời đi.
Này, loại uy hiếp này rất biến thái nhé!Tề Quang Ngạn còn muốn kháng án, sự bất mãn làm ngực anh ngột ngạt.
Sương mờ sáng sớm chưa tan, anh một mình đi về phía làn sương đó, cái lạnh ngấm vào da thịt nhưng anh không cảm thấy lạnh, vì linh hồn đã lạnh thấu từ lâu.
Anh đánh giá quá cao bản thân, tưởng có thể lý trí đủ để khống chế, nhưng đau thương phát hiện ra, đối diện với cô ấy, anh hoàn toàn yếu đuối tới mức không chịu nổi một đòn, anh có thể để linh hồn chìm trong vực thẳm tội ác, từ đó không thấy ban ngày, nhưng còn cô? Cô trẻ như vậy, còn cả một tương lai dài đẹp đẽ, sao có thể kéo cô xuống địa ngục, cùng anh muôn kiếp không trở lại?Anh nên buông tay từ lâu, để người có thể mang lại cho cô hứa hẹn một cuộc đời đầy hy vọng khác, nhưng anh tin, Tề Quang ngạn có thể.
Anh trai đang tránh cô!Rất nhanh, Thẩm Thiên Tình liền phát hiện ra điểm này.
Anh dường như giảm bớt hết sức thời gian hai người ở một mình xuống mức ít nhất, trước đây còn có thể vô tình cùng ăn cơm, đi dạo, bây giờ không phải thêm Lưu Tâm Bình thì mời Tề Quang Ngạn làm khách, có một lần còn vứt vé xem phim cho Tề Quang ngạn, để anh ta đi xem cùng cô.
Anh rốt cuộc đang làm gì? Anh nghĩ đẩy cô cho Tề Quang Ngạn, là như vậy ư?Lẽ nào anh không hiểu, ngoài anh, trong lòng cô không thể chứa thêm người đàn ông thứ hai? Anh nên biết, làm vậy sẽ khiến cô đau lòng biết bao?Nhưng nếu như không phải, vì sao gần đây thời gian anh và cô bên nhau ít đi, cơ hội ở cùng Tề Quang Ngạn càng ngày ngày nhiều? Điều này lẽ nào là anh ra sức thúc đẩy?Cách làm của anh, hết lần này lại tới lần khác làm tổn thương trái tim cô.
Có một lần, 4 người hẹn nhau cùng đi chơi, nhưng khi dùng cơm anh nói muốn đi xem phim.
Được, cô không có ý kiến nhưng anh lại từ chối đi cùng cô.
[Vì sao?'> Cô nhìn anh bằng ánh mắt tổn thương.
[Tiểu Tình Tình, em phải thông cảm cho người đàn ông đang yêu, em như vậy giữ bước không dời, làm đèn Philips, sẽ cướp đi [hạnh phúc và lợi ích'> của anh trai em!'> Tề Quang Ngạn cười rất mờ ám, vẻ mặt thể hiện thấu hiểu, khiến Lưu Tâm Bình bị trêu ch