
ất cứ người nào có thể thay đổi sự thật, anh đã đồng ý với cha, chỉ cần anh còn một hơi thở thì sẽ chăm sóc em, cho tới khi em không cần anh nữa, em hiểu không?'>
[Vâng.
'> Cô cười, ra sức gật đầu.
Thẩm Hàn Vũ lập tức dọn dẹp tổng thể thư phòng một lượt, lục ra một cái chăn để cô dùng tạm, sau này rảnh thì bố trí lại, nhờ Tề Quang Ngạn luôn luôn mặt dày mày dạn tới quấy rầy nên cái cần đều không thiếu.
Sau 12h, Thẩm Hàn Vũ vẫn chưa buồn ngủ chút nào, trở mình, nhìn chăm chú lên đồng hồ báo thức sáng như đom đóm trên bàn.
[Anh –'> Tiếng gọi khe khẽ vang lên.
Thẩm Hàn Vũ ngồi dậy.
[Sao vẫn chưa ngủ, lại lạ giường à?'> Tình từ nhỏ đã như vậy, lần đầu tới nơi lạ sẽ có cảm giác không an toàn.
Cửa hé mở, Thẩm Thiên Tình ôm chăn đứng ở cửa.
[Anh, em có thể qua đây ngủ với anh không?'>
Anh không đáp lời, trực tiếp giơ tay ra với cô, cô thở phào một cái, bay nhanh lên giường, hai tay ôm chặt anh, náu vào trong lòng anh, yên tâm nhắm mắt.
[Em đấy, lớn thế này rồi, còn không sửa được tật đó đi, thế phải thay đổi môi trường, chẳng phải cả đêm em không ngủ được à?'>
[Có vấn đề gì? Trước đây anh đều sẽ ôm em ngủ…'>
[Vấn đề là bây giờ em lớn rồi!'>
[Lớn hơn cũng vẫn là em gái anh mà!'> Cô nói một cách đương nhiên.
Anh cười, [Đúng, lớn hơn nữa cũng vẫn là em gái của anh.
'> Anh em bọn họ luôn giúp đỡ lẫn nhau, không rời xa, đây là lời anh đã đồng ý với cha.
Thẩm Hàn Vũ ôm cô vỗ về, che chở cô vào giấc ngủ.
Đợi bao năm rồi, cuối cùng cô lại được trở về bên anh một lần nữa – Thẩm Thiên Tình mãn nguyện thở dài trong lòng.
Cho dù chỉ làm anh em cũng được, ít nhất cô nhìn thấy anh, chạm vào anh, không cần mỗi đêm mơ về anh mà không thể đến gần, sau khi tỉnh giấc chỉ còn tràn ngập cảm giác sợ hãi, không yên…
Trước khi đi vào giấc ngủ, cô vô thức hỏi khẽ: [Anh, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, đúng không?'>
[Ừ, không bao giờ xa nhau nữa…'> Anh thở dài, nhìn chăm chú gương mặt buồn ngủ ngọt ngào ngây thơ khẽ cười, trong ngực vừa chua vừa ngọt, gần như cảm giác hạnh phúc của nỗi đau…
Anh sẽ dùng toàn bộ sức lực bảo vệ cô, không bao giờ để cô chịu một chút khổ nào, chỉ có điều, cả đời này anh sẽ mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh với thân phận người anh trai.
Mãi mãi.
Thẩm Hàn Vũ đánh chùm chìa khóa khác cho cô, nói qua những chỗ gần nhà, sau khi thu xếp ổn thỏa, dặn cô có việc đợi anh tan làm rồi nói.
Cô biết, trước khi đi làm anh sẽ không đi nổi vì lo lắng cô sống không quen…
Thực ra anh quá lo rồi, mấy năm nay không có anh ở bên, cô trưởng thành rất nhiều, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, việc anh bận rộn với công việc đã rất vất vả, cô sẽ cho anh thấy sự trưởng thành của cô, không cần anh phân tâm lo lắng.
Vì vậy, cô dùng thời gian anh không ở nhà, không chỉ giặt quần áo, quyét nhà, lau cửa sổ, sắp xếp căn phòng, còn tìm được chợ, mua đồ ăn về nhà, chuẩn bị làm cho anh một bữa tối thơm phức, coi như đền đáp một ngày lao động vất vả của anh.
Trưa, anh không yên tâm về cô, vội tranh thủ thời gian gọi điện về hỏi cô ăn cơm chưa? Có gặp vấn đề gì không?
Còn cho cô biết, muộn chút sẽ về đưa cô ra ngoài ăn tối, muốn cô nghĩ trước sẽ ăn gì…
Cô nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, mỉm cười mãn nguyện.
Tuy chỉ có 2, 3 món ăn gia đình thường ngày, một chút cũng không hấp dẫn, nhưng anh nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui, vì đó là bữa cơm đầu tiên cô làm cho anh.
Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cô nhảy lên, vui vẻ chạy ra cửa đón.
[Anh, hoan nghênh về nhà'> Cô cười ngọt ngào, chào đón anh trở về.
Thẩm Hàn Vũ đón nhận nghi thức ôm nồng nhiệt hoan nghênh anh, cười nói: [Hôm nay vẫn ổn chứ?'>
[Rất tốt ạ! Em giặt quần áo, lau bàn, quyét nhà, sắp xếp phòng khách, còn giúp anh khâu cúc áo!'> Cô ngẩng đầu, giơ ngón tay ra – đếm tỉ mỉ.
[Giỏi thế cơ à? '> vẻ mặt anh tò mò.
[Vậy mùi thơm anh đang ngửi thấy?'>
[Đó là cơm tối em làm, anh đi rửa tay rồi có thể ăn!'>
[Chẳng trách người ta đói bụng rồi, đến đây, để anh xem em nấu những món gì.
'> Thẩm Hàn Vũ ôm vai cô bước vào bếp.
[Chỉ vài món đơn giản thường ngày, không có gì đặc biệt cả, hai chúng ta thôi mà, tha hồ ăn.
'> cô thêm cơm đưa anh.
Thẩm Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Chẳng qua vài động tác cực kỳ đơn giản, vài món ăn cực kỳ bình thường, nhưng lại khiến anh có cảm giác khó nói lên lời…
Vì có cô, lại một lần nữa khiến anh cảm nhận được cảm giác có gia đình, và ấm áp vì có người chờ đợi, trái tim tĩnh lặng từ lâu sống lại trong lồng ngực, ấm áp.
Bưng bát lên định ăn, chuông cửa reo, bọn họ nhìn nhau.
[Em ăn trước đi, anh đi xem là ai.
'>
Anh buông bát đũa đứng dậy, cửa vừa mở, Tề Quang Ngạn lập tức nhảy ra [Ông già Noel mang quà tới nè!'>
Thẩm Hàn Vũ trợn mắt nhìn anh.
[Thần kinh'> Còn lâu mới tới Noel.
Lưu Tâm Bình đằng sau giờ hộp thức ăn trong tay, dịu dàng giải thích: [Hôm qua nghe Tề Quang Ngạn nói em gái anh đến rồi, bình thường anh không chú trọng ba bữa, chắc cũng bắt Thiên Tình ăn linh tinh với anh, vì vậy cùng Quang Ngạn mua chút đồ quà.
'>
[Không cần, Tình nấu rồi.
'> Anh lạnh nhạt nói, quay đầu tiếp