
u Minh chặn cửa phòng lại.– Hôm nay anh nói bậy gì vậy.– Bậy sao.Anh đi lên ôm lấy cô. Thái độ cực kỳ ân sủng.– Tôi là vợ anh hồi nào mà là con dâu.– Chuyện đó không phải sao. Đằng nào cũng vậy mà.Cô tức giận đánh ánh một cái, anh không hề thấy đau ngược lại còn rất vui. Hiểu Minh ghì cô vào cánh cửa, đôi mắt anh đã trở nên đục ngầu.Cô vẫn liên tay đánh anh, không hề ngừng vì cô đang rất tức giận. Bàn tay anh cầm tay cô lên đỉnh đầu, không cho cô vùng vẫy làm càn nữa.– Buông ra.Cô tức giận quát.– Cái miệng nhỏ của em hôm nay nói gì ? Anh nói bậy sao ?Chưa dứt câu anh cúi xuống hôn lấy cô, nụ hôn nồng nhiệt như muốn trừng phạt cô, và nói cho cô biết cô là của anh, đừng phản kháng vô ích. Nụ hôn đó rất sâu, anh hút gần hết hơi thở và sự ngọt ngào của cô. Đến lúc không thở được nữa anh mới buông cô ra, đôi môi anh đào ửng đỏ.– Sau này, em còn nói anh như thế anh sẽ trừng trị em mạnh tay hơn đấy. EM ĐAUCao Đông Chí đã rất nhanh tay chuẩn bị lễ cưới của Hiểu Minh và con gái ông, bề ngoài là một người dịu dàng nhưng sâu trong tâm trí ông còn một âm mưu đen tối khác.– Ông ta rất nhanh.Hiểu Minh ngồi trên ghế, trên tay cầm một ly rượu vang sóng sánh.– Vụ tôi giao cho cậu xong rồi chứ ?– Dạ rồi. Cái gì đến sẽ tự nó đến thôi ạ.Ethan quả là cánh tay đắc lực của anh, là một người máu lạnh vô tình giết người không chớp mắt.Hiểu Minh từ xưa tới giờ luôn làm theo phương châm ” Người không đụng đến ta, ta cũng không đụng đến người ”. Nhưng ai đụng tới anh thì chắc chắn anh cũng không hề bỏ qua.Uyển Như xinh đẹp bước từ trong studio, hôm nay cô đến xem chiếc váy cưới của mình chuẩn bị tới đâu rồi.– Cô cô dám lừa ta, ta sẽ giết chết cô.Một người đàn ông to lớn bỗng lao thẳng vào cô, bàn tay ấy cứ nhắm vào cổ mà bóp.Uyển Như bị chấn động mạnh, thân thể nhỏ bé dựa vào tường, hai bàn tay níu chặt cái người đang điên cuồng kia.– Vì cô mà công ty ta phá sản.Uyển Như trợn ngược mắt lên nhìn, khuôn mặt đã tái dần tái xinh, thì ra người đàn ông đang nổi loạn kia chính là Lâm Miêu.– Ta đã làm gì cô mà cô lừa ta như thế hả ? Ta thề sẽ liều mạng với cô ngày hôm nay.Sức lực của phụ nữ thì tất nhiên sẽ không giống như đàn ông, bị người đàn ông điên khùng kia bóp cổ, còn không ngừng vày đầu và đánh cô.– Buông ta ra.Câu nói cuối cùng của Uyển Như.– Tiểu thư.Hai tên vệ sĩ từ xa chạy tới, một tên tóm lấy Lâm Miêu, còn một tên đỡ lấy Uyển Như. Lâm Miêu đã phát điên, mất hết ý chí.Uyển Như được đưa vào bệnh viện rất nhanh, còn tên kia đã được Cao Đông Chí xử lý an toàn.Công ty cua Lâm Miêu bỗng dưng một ngày bị tụt chi phiếu trầm trọng, còn bị một người đàn ông lạ mặt thu mua. Chưa kể bao nhiêu vụ án hối lộ, cắt xén trong kinh doanh cũng được bại lộ, Lâm Miêu không thể tin vào chuyện nhanh như thế được, chỉ trong một ngày anh mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay trắng.Cao Đông Chi xót xa nhìn con gái trên giường bệnh.– Chủ tịch, có chủ tịch Trịnh tới thăm tiểu thư ạ.Hiểu Minh từ ngoài cửa bước vào, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không một cảm xúc, Ethan đi sau khuôn mặt còn lạnh lùng hơn gấp ngàn lần.– Hiểu Minh.– Uyển Như có sao không ạ ?– Không, may mắn là con ta không sao, chắc ta không sống nổi mất.– Không sao là tốt rồi. Còn chuyện đám cưới tốt nhất hãy dời sang một bên, để Uyển Như hồi phục hẳn đã.Hiểu Minh dường như đã biết mọi chuyện, biết cả chuyện Lâm Miêu sẽ tìm tới Uyển Như báo thù, vì chuyện này là một tay anh đã sắp xếp. Đúng theo anh dự đoán, Uyển Như có liên quan tới.Đôi mắt Uyển Như lờ mờ mở, thấy Hiểu Minh đang đứng nhìn mình, cảm xúc cô bỗng trào lên một niềm hạnh phúc.– Hiểu Minh.Cô gọi tên anh.– Em mệt rồi nên nghỉ, mai anh sẽ tới.Giọng Hiểu Minh nhẹ nhàng ôn nhu một cách nguy hiểm. Sải bước ra về, khóe môi cười mỉm như đã đạt được mục đích.Cao Đông Chí quả là con người không hề đơn giản, ông ta bừng bừng sắc khí, tên nhãi Hiểu Minh này quả không bình thường. Ông sẽ để Trịnh tổng phá sản, gia đình ly tán để hiểu cảm giác khi xưa của ông thế nào.***Mạc Danh đang ngồi trên ghế sofa cắt vỏ táo, vừa gọt vừa tâm sự với Dương Lâm Tú.– Mạc Danh, con quả là người tốt. Ta sẽ rất tức giận nếu Hiểu Minh làm tổn thương tới con.Mạc Danh khẽ bật cười, Hiểu Minh từ xưa tới giờ chưa hề làm tổn thương tới cô, cô cảm thấy anh luôn đối xử với cô một cách nhẹ nhàng và ôn nhu, chỉ có cô không dám nhận tình yêu cao thượng ấy của anh.– Vâng. Anh ấy rất dịu dàng, chưa hề làm tổn thương tới con.Dương Lâm Tú nhìn Mạc Danh mà xót lòng, bà rất thích cô nhưng gia đình bà đã nhận Cao gia một ân huệ.– Ta mệt rồi, ta đi nghỉ trước nhé.– Vâng. Bác nghỉ ngơi cho tốt ạ.Mạc Danh ngồi ngay ghế, ánh mắt bỗng trở nên buồn bã. Và cô nhận ra tình yêu của mình dành cho anh đã hết sức to lớn, không thể bỏ được nữa.Dao gọt bỗng nhiên đụng ngón tay của cô, cắt đứt dòng suy nghĩ. Cô giật mình nhìn xuống dòng máu đỏ tươi.Cùng lúc đó Hiểu Minh bước vào, thấy máu trên tay Mạc Danh, anh lại vô cùng lo lắng.– Danh Danh, em sao vậy ?Mạc Danh vội lấy khăn giấy lau đi, ánh mắt nhìn lên anh rất vui vẻ.– Không gì đâu.Mạc Danh quá đau khổ trong tình yêu, chiều nay lên công ty cô đã