
ất uống hết rất nhanh, một vị cán bộ trong tổ kiểm tra lớn tiếng gọi phục vụ mang thêm rượu lên. Người thưa rồi đẩy cửa bước vào không phải là Phương Phương – nhân viên chuyên phụ trách phòng VIP này, mà là Đinh Tiểu Dã. Anh đi ra ngoài cả buổi chiều, Phong Lan cũng không hay biết anh đã về từ lúc nào.
Nhân viên phục vụ mở rượu ở gian chuẩn bị kế bên, lúc bưng lên bàn thì đã đổ sang bình đựng rượu bằng thiếc theo phong cách riêng của nhà hàng. Đinh Tiểu Dã lần lượt rót đầy ly trước mặt khách, đến lượt Phong Lan, đúng lúc bình rượu cạn, anh lại quay về gian chuẩn bị để đổ thêm lượt nữa.
Phong Lan im lặng nhìn Đinh Tiểu Dã rót thứ dung dịch trong suốt không màu vào ly của mình, khi anh rút tay về, ánh mắt cô như thể vô tình chạm vào mắt anh. Cô nghĩ, anh thật nhanh trí hiểu chuyện, thấy cô không trụ nổi nữa, cũng biết cách đến giải vây.
Người phụ trách của đội kiểm tra ngồi ngay cạnh Phong Lan, liếc nhìn bình rượu trên tay Đinh Tiểu Dã, miệng nói: “Bình rượu này xịn thật.”
Phong Lan cười, trả lời: “Đội trưởng Vương thật là sành sỏi. Đây là bình rượu bằng thiếc Thái Lan. Năm đó tôi nhờ người bạn bên đó đặt làm riêng cho nhà hàng. Đồ thì không phải là đắt nhưng đầu tư công sức, hình vân chạm voi và hoa sen đồng bộ trên bình rượu, hũ rượu và ly rượu đều tượng trưng cho sự may mắn ở Thái, hơn nữa thiếc còn có tác dụng lọc sạch nước. Tôi vẫn dự trữ vài bộ mới, chưa in logo của nhà hàng lên, để tặng bạn quý, nếu Đội trưởng Vương thích, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa ra xe.”
Đội trưởng Vương liền tán thưởng: “Thảo nào nhà hàng các cô kinh doanh tốt vậy, chưa nói đến đồ ăn, mà bà chủ xinh đẹp, cả cách bài trí sắp đặt nhà hàng và đồ dùng cũng đẹp đẽ tinh xảo.”
Phong Lan đưa mắt ra hiệu cho Đinh Tiểu Dã, Đinh Tiểu Dã hiểu ý ngay, đi ra sắp xếp sẵn đồ đựng rượu để biếu Đội trưởng Vương.
Phong Lan nâng ly hướng về phía đội trưởng Vương, cười nói: “Đội trưởng nói như thế, ý là chê đồ ăn nhà hàng chúng tôi chưa được ngon rồi, mọi người đều là chỗ bạn bè cả, xin mời sau này đến thường xuyên, cho ý kiến góp ý với tiệm nhỏ của chúng tôi, có chỗ nào làm chưa đạt, vẫn còn phải nhờ các vị phê bình chỉnh sửa đấy ạ!”
Đội trưởng Vương nói: “Làm gì có chỗ nào chưa đạt đâu, đều là chuyện nhỏ ấy mà!”
Mọi người quanh bàn đều đồng loạt hưởng ứng. Phong Lan yên trí, uống cạn ly rượu trong tay. Cô đoán chắc Đinh Tiểu Dã đã thay nước trắng cho cô nên cô uống gọn một hơi không do dự, nào ngờ vị cay nồng của rượu mạnh xộc lên, cô bật ho vài tiếng, mặt mũi đỏ tưng bừng.
Cô nghe có tiếng người nói: “Bà chủ thật là phóng khoáng, liễu yếu đào tơ mà không kém cạnh gì tu mi nam tử cả.”
Phong Lan cúi xuống uống một ngụm trà để chữa lửa, cười lớn, nói: “Tửu lượng của tôi bình thường thôi, nhưng vì hôm nay vui quá, phải hết lòng tiếp rượu các quân tử chứ.”
Mọi người lại hào hứng tán tụng một hồi nữa, Phong Lan kiếm cớ có một món mãi chưa thấy bưng lên, muốn đích thân đi giục nhà bếp. Cô rời khỏi phòng VIP, nhân viên phục vụ đứng chờ ngoài cửa đã đổi thành Phương Phương.
Phong Lan kiềm chế cơn giận, hỏi Phương Phương: “Đinh Tiểu Dã đâu rồi?”
Phương Phương nhìn vẻ mặt của cô không được vui vẻ cho lắm, vội vàng đáp lời: “Anh ấy bảo vào kho lấy món chị cần, vẫn chưa thấy quay lại.”
“Lúc nãy em đi đâu?” Phong Lan lại hỏi Phương Phương.
Phương Phương đáp bằng giọng đầy oan ức: “Đinh Tiểu Dã bảo em đi ăn cơm, anh ấy nói để anh ấy trông ở đây cho.”
Phong Lan nghe thấy vậy, cơn thịnh lộ càng bốc lên ngùn ngụt. Anh chủ ý vào phòng VIP một lần, nếu không phải vì quan tâm chăm sóc đặc biệt cho Phương Phương thì là cố tình chơi cô. Cả hai khả năng đều khiến cô nuốt không nổi cục tức này.
Cô vào phòng vệ sinh, trước khi men rượu trào ngược phải nghĩ cách ói ra được một trận, khó chịu đến mức mồ hôi toát ra ướt hết cả đầu, dạ dày thì như bị nhào nặn thành một búi.
Đợi Phong Lan bước ra, Phương Phương đứng trước cửa phòng VIP liền đưa ngay cho cô một cốc nước, lo lắng nói: “Chị chủ, chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không được tốt.”
Phong Lan lắc đầu nói: “Không sao.”
“Chị đợi một chút.” Phương Phương nói rồi, chạy vội vào phòng VIP trống bên cạnh bưng ra một bát mì thịt băm nhỏ. “Trước khi uống rượu nên ăn chút gì đó để lót dạ.”
Phong Lan cảm thấy hơi ngạc nhiên. Phương Phương là một cô gái thật thà chất phác nhưng nhanh nhẹn và khéo léo chưa bao giờ là sở trường của cô, hôm nay tại sao lại trở nên chu đáo săn sóc thế này? Tuy nhiên Phong Lan lại không có tâm trí để suy xét chuyện này, chỉ nói với cô ấy một câu