Disneyland 1972 Love the old s
Thái tử phi thăng chức ký

Thái tử phi thăng chức ký

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325690

Bình chọn: 7.5.00/10/569 lượt.

: “Con đàn bà này miệng lưỡi chua ngoa đanh đá, hành động lỗ mãng, hoàn toàn không có dáng vẻ của một hoàng hậu, rõ ràng là giả mạo!”.

Tôi cười nhạt một tiếng, vùng ra khỏi tay Tề Thịnh, chỉ vào số quân thủ thành đang đứng đằng sau, hướng về bọn người dưới thành kia, cao giọng: “Ngươi hỏi các đấng nam nhi của Đại Hạ trên tường thành này xem, ai không biết Trương thị ta là cháu ruột của Hộ quốc đại tướng quân Trương Sinh? Tổ phụ ta năm đó đã gầm vang Giang Bắc, khiến tổ tiên Tác-ta các ngươi mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Phụ thân ta là Thượng thư bộ Binh đương triều, thúc phụ ta trấn giữ Tĩnh Dương đã trên mười bảy năm rồi, các thúc bá khác đều là danh tướng trong quân, ta vốn là con nhà tông, ra trận giết giặc đều không phải là việc chỉ nói suông, sao phải học nữ nhi của các gia đình hèn mọn mà giả vờ ngại ngùng e thẹn chứ!”.

Giọng nói của tôi vốn đã cao, lần này lại cố gắng hét to, theo chiều gió lập tức truyền đi thật xa. Tiếng vọng còn chưa hết thì trên tường thành đã vang lên tiếng khen hay.

Trong tiếng reo hò chấn động trời đất, tôi liếc Tề Thịnh, cười hỏi: “Bây giờ đã biết ưu điểm của nhạc gia có thế lực lớn rồi chứ?”.

Tề Thịnh khẽ cười một tiếng, định nói câu gì thì đột nhiên biến sắc, đưa tay ra kéo mạnh người tôi. Vì hoàn toàn không đề phòng nên tôi va vào ngực anh ta, trong nháy mắt, một mũi tên khắc đuôi công sượt qua vai tôi. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng la thất thanh của Lý Hoằng đứng bên cạnh: “Hoàng thượng cẩn thận!”.

Tôi giật mình kinh hãi, chưa kịp phản ứng gì thì Tề Thịnh đã ôm tôi quay đi, để tôi nằm gọn trong lòng anh ta. Qua bờ vai của Tề Thịnh, tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn mũi tên thứ hai xé gió bay tới, đâm phập vào lưng Tề Thịnh.

Liên hoàn tiễn! Mũi tên thứ nhất bắn vào tôi để đánh lạc hướng, mũi tên thứ hai bắn vào Tề Thịnh mới là mục đích chính.

Nếu như khi mũi tên thứ nhất lao tới, Tề Thịnh đẩy tôi ra thì anh ta hoàn toàn có thể tránh được mũi tên thứ hai, nhưng khi tay Tề Thịnh nắm lấy cánh tay tôi thì lại không chút do dự kéo tôi vào lòng mình.

Tề Thịnh không thể chết được! Tuyệt đối không thể chết vào thời điểm này được!

Khoảnh khắc đó, bên tai tôi bỗng yên ắng lạ lùng, ngay sau đó, mọi âm thanh ùn ùn dội tới như bom nổ. Bọn Hạ Bỉnh Tắc và Lý Hoằng đều bổ nhào tới, còn có người đưa thân ra chắn ngang đằng trước, đề phòng có tên bắn lén.

Lý Hoằng kinh hoàng kêu lên: “Hoàng thượng!”.

Tôi cố gắng đỡ cơ thể Tề Thịnh, dứt khoát lấy phần lông chim phía đuôi mũi tên trên vai Tề Thịnh cắm vào trước người mình, vừa kiên định vừa lạnh lùng hạ lệnh: “Người bị trúng tên là Hoàng hậu, kêu Hoàng hậu nương nương!”.

Đám người ngây ra, Hạ Bỉnh Tắc là người phản ứng lại sớm nhất, vội cao giọng kêu lên: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương trúng tên rồi!”.

Quân Bắc Mạc dưới thành chậm một bước, tiếng kêu “Tên hoàng đế Nam man trúng tên rồi” đã bị chìm trong tiếng kêu gào của binh sĩ Nam Hạ: “Bọn Tác-ta đê tiện, dám bắn lén! Hoàng hậu nương nương trúng tên bị thương rồi! Giết! Giết sạch đám người Tác-ta này! Báo thù cho Hoàng hậu nương nương”.

Khi tiếng kèn phát lệnh tấn công của quân Bắc Mạc vang lên, Hạ Bỉnh Tắc dẫn đoàn quân giương cung bắn trả, cuộc chiến thủ thành lại bắt đầu.

Các thân vệ yểm trợ cho tôi và Tề Thịnh lùi vào lầu canh gác ngay trên cổng thành, thái y đi theo đoàn quân lập tức xúm lại, cởi bỏ áo giáp của Tề Thịnh để xử lý vết thương. Tôi thẫn thờ ngồi bên cạnh, cảm thấy chân tay đều lạnh ngắt.

Vết thương sau lưng Tề Thịnh đúng vào chỗ hiểm nên chỉ có thể nằm lên một cái giường nhỏ, có điều ý chí của anh ta thì rất kiên cường, đến giờ phút này thần trí vẫn tỉnh táo, căn dặn: “Việc ta bị thương tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, Lý Hoằng mặc áo giáp của ta ra ngoài trấn thủ. Nhất định phải chống đỡ được hai ngày, quân chi viện sắp đến rồi!”.

Lý Hoằng nặng nề gật đầu, nhanh chóng mặc bộ áo giáp mà Tề Thịnh vừa cởi ra, ôm mũ sắt cúi đầu về phía Tề Thịnh rồi quay người bước ra ngoài.

Tề Thịnh lại quay sang dặn dò các tướng sĩ khác vài câu, đến lúc mọi người đã ra ngoài gần hết mới hỏi thái y: “Tình hình vết thương thế nào?”.

Mấy vị thái y cứ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám nói.

“Nói, trẫm muốn biết sự thật”.

Lúc đó, viên thái y nhiều tuổi nhất mới cất giọng run rẩy: “Mũi tên sát ngay tim, lúc rút mũi tên ra sẽ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần Hoàng thương có thể chịu đựng qua thời điểm đó thì sẽ không có trở ngại gì lớn cả”.

Vẻ mặt Tề Thịnh vẫn điềm tĩnh, chậm rãi nói: “Các ngươi lui ra trước, chọn một người vững tay rút mũi tên ra cho trẫm”.

Mấy thái y cẩn thận lùi ra một chỗ khá xa.

Tề Thịnh quay đầu nhìn tôi: “Hoàng hậu lại đây, trẫm có lời muốn dặn”.

Tôi bước lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh anh ta. Tề Thịnh nhìn tôi, nói thầm: “Có lẽ nàng sắp được toại nguyện rồi”.

Trong lòng tôi đau đớn nhưng chỉ cắn răng nói khẽ: “Yên tâm đi, chàng không thể chết dễ dàng như vậy đâu”.

Tề Thịnh hơi ngây ra, mắt mở to lặng lẽ nhìn tôi, một lát sau mới khẽ thở dài, căn dặn: “Nếu ta chết, nàng bảo Lý Hoằng giả làm ta, chỉ cần cố gắng chống