Snack's 1967
Thái tử phi thăng chức ký

Thái tử phi thăng chức ký

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325895

Bình chọn: 8.5.00/10/589 lượt.

con gái mặc đồ trắng trên khung gỗ kia, lắp bắp hỏi Tề Thịnh: “Kia là là… là Giang thị?”.

Vẻ mặt Tề Thịnh vẫn điềm tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ gật đầu: “Hình như thế”.

Giang thị sao cũng ra chiến trướng? Cô ta sao lại ở trong tay quân Bắc Mạc? Sao còn rơi vào tình cảnh này cơ chứ? Miệng tôi cứ mở rồi lại khép mấy lần, cuối cùng chỉ có thể buột ra được một câu: “Cô ta… sao lại vẫn mặc đồ trắng thế?”.

Mặt nạ điềm tĩnh của Tề Thịnh cuối cùng cũng có vết nứt, hơi giật giật, đáp: “Ta cũng không biết”.

Từ trận địa của quân Bắc Mạc xuất hiện một toán kỵ binh, tạo thành một vòng tròn xung quanh cỗ xe của Giang thị, sau đó một viên tướng lĩnh trong đó dùng roi ngựa trong tay chỉ vào Giang thị, hướng về chỗ Tề Thịnh cao giọng hỏi: “Tên hoàng đế Nam man[1'> kia, chắc ngươi biết người con gái này chứ?”.

[1'> Nam man: Là cách các dân tộc phương bắc Trung Quốc cổ gọi dân tộc thiểu số phía nam với ý khinh miệt.

Trên tường thành không có tiếng trả lời.

Tên tướng lĩnh kia cười ha hả rồi lại nói: “Hoàng hậu của ngươi xa xôi nghìn dặm đến tìm, nếu ngươi không dám thừa nhận, ta sẽ thưởng cô ta cho thuộc hạ!”.

Vừa nghe thấy những lời này, không chỉ quân lính thủ thành mà đến tôi cũng không khỏi sửng sốt.

Tề Thịnh cười lạnh nhạt một tiếng rồi cao giọng trả lời: “Không biết các ngươi tìm được cô gái kia từ đâu mà dám nói là hoàng hậu của ta, thật là buồn cười”.

Tên tướng lĩnh kia sững ra một lúc rồi quay ngựa về bên cạnh cỗ xe, vươn người nâng cằm Giang thị lên cho Tề Thịnh nhìn, cười nói: “Chính cô ta nói cô ta là hoàng hậu của ngươi, đối với những sự việc trong cung của ngươi đều nắm rất rõ. Ngươi hãy nhìn kỹ xem, đừng sợ mất thể diện mà không thừa nhận tình nghĩa vợ chồng kết tóc xe tơ. Nếu cô ta thực sự là hoàng hậu của ngươi thì ta sẽ tặng lại nguyên vẹn cho ngươi, nếu cô ta bịa chuyện thì ta sẽ đem cô ta sung làm kỹ nữ trong quân”.

Mặc dù không biết có phải Giang thị tự giả mạo hoàng hậu không nhưng phe Bắc Mạc thì chẳng có ý gì tốt rồi. Bất kể là Tề Thịnh trả lời thế nào thì đây cũng là chuyện vô cùng nhục nhã.

Tề Thịnh mím môi không nói gì, tay lại đưa về phía Lý Hoằng. Lý Hoằng chần chừ một lát rồi dâng cho anh ta một cái cung.

Giang thị ở dưới thành vẫn im lặng, đến giờ phút này vẫn không mở miệng nói một câu, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn Tề Thịnh.

Tề Thịnh giương cung, ngắm thẳng về phía dưới tường thành trước mặt, rõ ràng muốn bắn chết Giang thị.

Tôi vô cùng lo lắng, vội đưa nắm lấy tay Tề Thịnh, khẽ lắc đầu: “Làm vậy không ổn, chúng sẽ cho là chúng ta chột dạ. Hơn nữa bắn chết một cô gái yếu ớt cũng sẽ làm tổn hại đến tinh thần của binh sĩ”.

Tề Thịnh quay đầu lại nhìn tôi vẻ dò hỏi.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức trèo lên lỗ châu mai, rướn người lên thật cao, lớn tiếng mắng chửi: “Đồ vô liêm sỉ không biết xấu hổ, nói xằng nói xiên! Hoàng hậu ta rõ ràng đang ở đây, thế mà ngươi còn dám tìm người mạo danh ư, đúng là đồ đê tiện!”.

Nói xong, tôi liền cởi mũ sắt, nhanh chóng tháo dây buộc để mái tóc đen rũ xuống. Giọng nói này, đầu tóc này, dáng người này, ai mà không nhận ra tôi là nữ thì đúng là có mắt như mù.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tôi, toàn bộ chiến trường im phăng phắc.

Tôi tự hỏi họ không tin tôi là nữ, hay không tin tôi là Hoàng hậu Trương Bồng Bồng? Nếu không tin tôi là nữ thì tôi sẽ cởi bỏ áo giáp đứng lên lỗ châu mai, nhân tiện bảo họ mở to mắt mà thưởng thức dáng vẻ yêu kiều của Trương thị. Tuy hiện tại tôi mặc đồ khá dày nhưng chỗ nào cần nhô vẫn nhô, chỗ nào cần thon vẫn thon.

Nghĩ vậy, tay tôi liền sờ móc áo giáp, không ngờ vừa mới động đậy thì Tề Thịnh, như hiểu rõ suy nghĩ của tôi, đã lấy tay che lại rồi thuận đà kéo tôi vào lòng mình, hạ giọng quát: “Đừng làm liều!”.

Tướng lĩnh Bắc Mạc ở dưới thành cũng bất ngờ, còn thúc ngựa tiến lên phía trước vài bước rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi, sau đó lại nhìn Tề Thịnh hỏi: “Tên hoàng đế Nam man kia, không phải là ngươi sợ mất mặt nên tìm một thị nữ giả làm hoàng hậu đấy chứ?”.

Tề Thịnh lấy tay ôm eo tôi, không trả lời.

Nhưng tôi thì không ngại cãi nhau với người khác, lập tức lớn tiếng “hừ” một cái, nói: “Hãy mở to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho rõ xem bản cung rốt cuộc có phải là hoàng hậu của Đại Hạ không. Trong triều ai chẳng biết Hoàng đế chỉ sủng ái một mình bản cung đây, hai đứa con duy nhất đều do bản cung sinh thành. Ngươi hãy quay đầu lại mà nhìn kỹ cái người trong tay các ngươi, bộ dáng yếu ớt kia liệu có thể sinh được hai đứa con trong ba năm không? Cũng chỉ có loại đầu óc nhét đầy cỏ dại như bọn Tác-ta các ngươi mới tin cô ta là Hoàng hậu! Lại còn trói một cô gái yếu ớt như thế đặt ở giữa chiến tuyến hai bên, ái chà chà, da mặt của các ngươi quả không mỏng chút nào! Lúc trước ta cứ thắc mắc mãi vì sao tường thành Bình Ninh của các ngươi lại dày như vậy, hoá ra nó được xây dựng nên từ da mặt của các ngươi!”.

Vừa dứt lời, trên tường thành vang lên một loạt tiếng cười ha hả.

Vẻ mặt của viên tướng Bắc Mạc dưới thành có chút biến sắc, nhưng ngay lập tức điềm tĩnh trở lại, cao giọng phản kích