
he vậy chỉ thờ ơ gật đầu.
Lục Ly thận trọng quan sát Tề Thịnh rồi vội quỳ gối hành lễ nói: “Thần thiếp rời phủ đã lâu, cũng đến giờ phải về rồi. Thần thiếp xin cáo từ”, nói xong đến cả con của mình cũng quên, cô cúi đầu men theo góc tường đi ra ngoài.
Tôi dở khóc dở cười, vội gọi lại, nhắc cô nhớ đem đứa bé ở hậu điện về.
Đến khi Lục Ly đem đứa trẻ đi rồi sắc mặt của Tề Thịnh vẫn không tốt lên, tôi bất đắc dĩ nhìn anh ta, khuyên: “Lục Ly cũng chỉ là một cô bé, chàng đường đường là một đấng nam nhi, có cần phải tính toán với cô ấy thế không?”.
Mày kiếm của Tề Thịnh hơi nhíu lại, nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi: “Nàng còn nhớ lần say rượu ở Trương gia năm đó không?”.
“Còn nhớ”, tôi gật đầu, đó chẳng phải là lần uống rượu say rồi lên giường với Tề Thịnh sao.
Thấy tôi trả lời tùy tiện, sắc mặt Tề Thịnh càng sầm sì, lại hỏi: “Vậy nàng còn nhớ sau khi say rượu đã nói câu gì không?”
Đã say rượu thì không thể nói ít rồi. Tôi tập trung suy nghĩ một hồi vẫn không sao nhớ ra được câu anh ta muốn hỏi, đành thành khẩn lắc đầu.
Tề Thịnh tối sầm mặt lại, nghiến răng kèn kẹt nói: “Nàng nói… ‘Lục Ly, hay là hai chúng ta… đi ngủ đi’”.
Tôi nghe mà sững sờ, đến khi phản ứng lại thì miệng tôi đã há ra từ lúc nào, không sao khép lại được.
Tề Thịnh mặt mày lạnh lùng đi đến trước mặt tôi, định ôm lấy eo tôi nhưng bụng tôi giờ đã khá to, cả hai tay anh ta cũng không vòng qua được, cuối cùng đành đặt một tay lên eo tôi, tay kia nâng nhẹ cằm tôi lên, lạnh lùng hỏi: “Nàng nói xem, ta chưa giết Lục Ly có phải là đã nương tay với cô ta rồi không?”.
“Nương tay, thực sự là nương tay với cô ta rồi”, tôi ngơ ngác đáp lại, sau đó lại vội vàng giơ tay lên thề: “Hoàng thượng, quan hệ giữa thiếp và Lục Ly rất trong sáng, thân hình của cô ta còn không bằng cả Giang thị, nếu thiếp là đàn ông thì dạng thiếp thích cũng phải là Hoàng thị kia cơ. Chàng đều đã qua đêm với họ, chẳng lẽ lại không biết sự khác biệt đó? Có như thế ngủ mới thoải mái…”.
Gân xanh trên thái dương Tề Thịnh lại nổi lên, tay đang nâng cằm tôi trượt xuống cổ, oán hận nói: “Trương Bồng Bồng, ta thật sự rất muốn bóp chết nàng!”.
Vừa sang tháng Ba, bầu không khí trong cung Hưng Thánh càng ngày càng căng thẳng, lão đại của các cung lại bắt đầu cử bà đỡ đến chỗ tôi, đều rất quen mặt, hóa ra đều là những người mà lần trước khi tôi sinh Uy nhi đã đến phục vụ. Tôi rất vui, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu, người quen thì thật dễ làm việc, cái khác tạm thời không nói đến, ít ra tụ tập đánh bài cũng thuận tay, toàn người quen cả mà.
Tề Thịnh lần nảy rất thẳng thắn, bảo người thu dọn đồ dùng trong cung Đại Minh chuyển tới ở luôn trong cung Hưng Thánh.
Tôi không thấy Giang thị đi cùng, không nhịn được, hỏi: “Có cần đưa Giang thị đến hầu hạ chàng không? Dù sao thì cũng dùng quen rồi”.
Tề Thịnh nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Bây giờ ta không chấp nhặt với nàng”.
Uy nhi lạch bạch từ hậu điện chạy lại, nhảy thẳng vào lòng Tề Thịnh gọi: “Phụ hoàng!”.
Tề Thịnh bế con bé trên tay mình, vui vẻ hỏi: “Hôm nay con có nghe lời mẫu hậu không?”.
Uy nhi cật lực gật đầu, sau đó ngoảnh lại chỉ vào bụng tôi gọi to: “Em trai, em trai”.
Tề Thịnh càng vui mừng hơn, dụi đầu vào người con gái, cười: “Uy nhi muốn có em trai à?”.
Uy nhi bị anh ta làm cho cười khanh khách, vẫn gật đầu, miệng không ngừng gọi: “Em trai, em trai”.
Tả Ý ở bên cạnh cười trêu chọc: “Lời của con trẻ là đúng nhất, lần này nương nương nhất định sẽ sinh một tiểu điện hạ”.
Thôi đi, đứa bé mới một tuổi rưỡi, biết em trai với em gái là cái gì chắc? Tất cả chẳng phải đều do các người dạy sao?
Tôi bĩu môi vẻ coi thường, tay chống vào eo đứng lên, kéo tay Uy nhi lại và hỏi: “Uy nhi muốn có em gái hay em trai?”.
Uy nhi nói: “Em trai, em trai”.
Tôi đổi lại cách hỏi: “Uy nhi muốn có em trai hay em gái?”.
Uy nhi không do dự trả lời: “Em gái, em gái”.
Tôi nhìn Tề Thịnh vẻ khinh thường: “Đó, thấy chưa? Con nó đâu đã hiểu em trai, em gái là gì, chỉ biết lặp lại hai từ cuối cùng của chàng thôi”.
Tề Thịnh nhìn tôi rồi lại nhìn con gái trong lòng, đột nhiên bật cười thành tiếng, thơm lên má Uy nhi rồi lại bất ngờ ghé đến gần hôn chụt một cái lên mặt tôi, khẽ cười nói: “Là con trai hay con gái đều tốt cả, cũng đâu có gấp, cứ sinh từng đứa từng đứa một”.
Tôi đờ ra, Tả Ý ở bên cạnh thì bật cười một tiếng, sợ tôi nổi cáu liền vội vàng cúi đầu xuống.
Tề Thịnh đưa Uy nhi trên tay cho nhũ mẫu, quay người lại đỡ tôi đến bên giường, hỏi: “Hai ngày nay con còn hay đạp lung tung nữa không”.
Tôi lắc đầu, gần đây cái bụng đã trễ xuống rõ ràng, bé con ở trong bụng cũng yên tĩnh hơn, theo như cách nói của ma ma Ngô thì chỉ khoảng vài ngày nữa là tôi sinh.
Quả nhiên, đêm ngày Mười hai tháng Ba, bụng tôi đột nhiên lên cơn đau.
Tề Thịnh đang ngủ bên cạnh giật mình tỉnh giấc, lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”.
Tôi cố gắng chịu đựng cho qua cơn đau rồi mới bình tĩnh đáp: “Có khả năng sắp sinh rồi”.
Tề Thịnh đờ ra, sau đó không còn bình thản được nữa, quên cả việc choàng áo, thoắt một cái đã chui ra khỏi giường, lên tiếng gọi: “Người đâu, người đâu”.
Vừa gọ