
in khiến tụi nữ sinh chết lặng đi,thầy chỉ mỉn cười và bắt đầu tiết học,còn tụicon gái thì cứ chằm chằm nhìn thầy ánh mắt hình trái tim, miệng chảynước…đầy cả bàn,mặt thì hiện lên chữ hám trai rõ rệt. Hắn sau khi nghe thầy giới thiệu thì quay qua nó
-ủa???cô đâu rùi!??-hắn giật mình và nhìn xuống gầm bàn,nó đang ngồi co ro phía dưới bàn ngước nhìn hắn giơ tay ra hiệu im lặng
-suỵt!!làm ơn giữ im lặng giùm tui đi!nhak!
-cô làm gì dưới đó zậy??-hắn vẫn ngơ ngác nhìn nó
-suỵt!!!-nó giơ ngón tay lên
-ờ…!-hắn quay lên nhưng vẫn liếc nhìn nó-khó hiểu!!
Được 1 lúc thì thầy Kelvin của chúng ta cầm danh sách lớp lên và gọi tên trả lời 1 số câu hỏi của thầy,nó ngồi đó van xin trời,lạy chúa đừng kêu tên nó. Vừa cầu nguyện xong thì
-Mời e Châu Bảo Ngọc!-kẽ cười
-má ơi!sao mà linh dữ z nè!-nó nhăn mặt.đứng vậy cười, trưng cái mặt ngố hết sức-hề hề….thầy gọi e ạ?
-dẹp cái mặt ngố của cô vô đi!heo đã xấu rồi mà..-hắn nói rồi liếc nó
-a nói cái gì?(cha nội này mới bữa khen ta mà giờ…chặc..chặc..)ai là heo ha?hừ…
-thôi nào!Ngọc e trả lời câu hỏi đi-Kelvin xen vào
-Hà Hà….vâng thưa thầy!
Tiết học thấm thoát rôi qua.và cuối cùng cũng tới giờ ra về, nó nhanh chóng chạy về nhà. Vừa mở cửa bước vào
-về trể quá rồi đó em gái!-vâng,không ai khác chính là Kelvin a 2 nó!
-a 2..!!!sao a lại về?
-con bé này!nhà a mà a không có quyền về à?-vừa nói a nó vừa nhéo má nó?
-á!!!đau!…huhu..
-e mà cũng biết đau nữa hả?a nghe Baba ns e quậy lắm hả?đc rồi!từ nay a sẽ kề cặp trừng trị e!!
-huhu…-a2 nó là z đó!cứ hễ gặp mặt nó là mắng nó và nhéo má nó,tự nhiên bây h ổng xuất hiện trong trường nữa!chán ghê!!!
lên tới phòng,nó ngả người xuống chiếc giường vấu iu
-a..a..a thật là Rắc rối!!!!
Chương 7 : Rắc rối nối tiếp rắc rối (2)
Ông anh nó thật là lạ! Đang du học bên Anh tự nhiênnhảy về còn vô trường làm gv tạm thời gì nữa chứ!!ây da!!khổ ghê hôk!vềrồi thì vào công ty phụ giúp Baba đi!rảnh rỗi sinh nông nỗi à!?hừ..kểcũng lạ nha!nó có thể mạnh mẽ trước ai chứ trước a nó thì nó vẫn là 1con bé yếu đuối cần sự che chở,thật ra a 2 nó là con của người mẹ trước, bà qua đời do căn bệnh tim,bà là người Anh nên a nó mới sỡ hữu nét đẹpcủa bà, còn nó là con người thứ 2 hiện là bà mẹ vấu yêu bây giờ đó, bàlà người Việt Nam nên nó không phải con lai như a nó,tuy là cùng chakhác mẹ nhưng 2 đứa thương nhau như a e ruột vậy,gia đình cũng rất hoàthuận. Hajzzz thôi đi,quay lại vấn đề chính nè! Nó đang rất khổ sở bởiông a nó!ở nhà đã không yên vs ổng rồi mà zô trường cũng chẳng chạythoát!như sáng hôm nay nè, thật là,nó đi học trễ vô lớp thì dính ngaycái tiết của ông thầy “Hói” dạy môn toán, ổng hỏi nó
-tại sao e lại đi trễ?
Nó thở dài:-thì tại ngủ quên nên đi trễ!thế mà thầy cũng hỏi!
-e..e không đc vào lớp!-ổng tức chỉ tay ra ngoài
-đó là thầy nói nha-nó cười nửa miệng và quay lưng định đi thì
-e theo tôi lên văn phòng-vâng không ai khác chính là ông a2 kính mếncủa nó,sáng nào cũng vậy!cũng triệu hồi nó lên mà xử tử như mắng, mànhéo má nó
Nó hiện giờ mặt nhăn nhó rất khó coi, thử hỏi làm sao không sợ cho đc,ông a nó nhìn vậy chớ ác lắm, nói nhiều nhiều nhiều mà không ngừng nghỉ, nghe 1 lần tởn tới già!híc…mà ông này ngộ ghê!hồi hôm chính ổng bắtnó thức khuya coi phim ma vs ổng, nhất quyết không cho nó đi ngủ làmsáng nay nó dậy trễ thì lại mắng nó, lí nào như vậy cơ chứ!!!nó khôngbiết làm gì hơn là lẽo đẽo theo a nó. Lên tới phòng, lúc này trong phòng chẳng có ai,a nói hỏi nhỏ nhẹ
– sao e lại đi trễ….-lên giọng hết cỡ- ĐÃ VẬY CÒN CÃI LỜI GV NỮA LÀ SAO???
-e…biết…-nó bịt tai lại
-tại sao chứ?e có biết như vậy là vô lễ với gv không hả??tại sao 3 năm e vẫn thế??e quả thật ngang bướng…a la e vì a thương e,e có biếtkhông?e à!bố mẹ chúng ta nuôi ta lớn đến chừng này,chúng ta phải biếtnghe lời chứ,e cũng lớn rồi đừng bướng bỉnh nữa,e nên ngoan ngoãn chămhọc,e biết không,mai này sau khi ra đời e..
nó nhăn nhó!trời ơi!chịu hết nỗi rồi..lỗ tai nó sắp nổ tung ra lun ùi nè!
-vâng e biết rồi!e đi đây-nó chạy vọt đi không để a nó nói hết câu ,chạy tới gần cầu thang nó dừng lại thở dốc
-hơ…hơ…lỗ tai mình thà điếc thì tốt hơn!hơ…-a2 nó thật là, nhưngnó không trách a nó đc vì nó rất là thương a nó, nó chậm rãi bước ra sau trường, giờ này đang lúc ra chơi,nó chẳng muốn vào lớp, bởi giờ nàytrong lớp chắc không có chỗ cho nó ngồi đâu. Ngày nào cũng vậy, hắn đếntrường là y như rằng có lễ hội vậy! Nhưng nó đâu hề biết rằng, trong lớp có 1 kẻ đang ngóng trông nó, hắn ngồi đó,hết cô này mang thức ăn nướcuống tới cô khác, bực bội vì không thấy nó đâu!sáng nay vô lớp thì bịkêu đi tới giờ!bực bội,hắn đứng phắt dậy!làm cho mấy cô tiểu thư giậtmình nhìn hắn chăm chăm ( trước h làm gì có vậy) hắn bỏ ra ngoài,hắnnghĩ nó sẽ đi đến thư viện vì mấy lần theo thấy nó vào đó tưởng nó đọcsách ai dè vô ngủ!hay thật!nghĩ là vậy nhưng chân hắn lại bước ra phíasau trường, hắn thoáng giật mình khi thấy nó ngồi đấy,im lặng, ánh mắtnhìn xa xăm, vô định, nhìn nó thật cô đơn,hắn không tiến lại hắn chỉđứng nhìn nó từ xa mà thôi! Nhiều lần hắn nghĩ mình thích nó vì cứ suốtngày cứ