Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325225

Bình chọn: 7.00/10/522 lượt.

ười từng chữ một.

Một người có thể nổi tiếng đến mức này, cũng coi như viên mãn rồi, Đàm Xuyên rất là cảm khái, người sinh ra đã bảnh chọe quả nhiên đi tới đâu cũng vẫn cứ bảnh chọe, đeo mặt nạ cũng không che được cái bảnh chọe của hắn.

Vốn cho rằng câu chuyện sẽ kết thúc tại đó, ai ngờ chưa được vài ngày bà chủ bỗng nhiên tới tìm nàng với vẻ nghiêm túc khác lạ: “Xuyên Nhi, cháu có món gì sở trường nhất không? Phải là sở trường nhất nhất ấy!”

Đàm Xuyên khó hiểu: “Có thì cũng có, nhưng mà cháu chỉ biết làm cơm gia đình thôi, mấy món hiếm lạ gì đó cháu không làm được.”

Lần trước nàng tới quán rượu lớn nhất Cao Đô ăn một chầu, mấy món sở trường của đầu bếp nơi đó đều làm cho người ta hoa cả mắt, cái gì mà đậu hũ tạo hình người, bên trong còn nhồi thịt, cho vào nồi hấp chín, đậu hũ lại không bị tan ra. Đồ ăn kiểu này có đánh chết nàng cũng không làm được.

“Không sao, cứ chọn món thông thường sở trường nhất của cháu!” Bà chủ đích thân xách giỏ đi cùng nàng lên phố mua đồ ăn, thậm chí còn đóng cửa ngừng kinh doanh một ngày, chỉ để Đàm Xuyên chuyên tâm nấu nướng trong phòng bếp, làm xong một món bà lại nếm thử một ngụm, cảm thấy ngon thì ghi ra giấy.

Bận bịu như vậy cho tới khi mặt trời xuống núi, mới chọn ra được bốn món ăn một món canh, bà chủ nghiêm túc sắp xếp đồ ăn còn đang nóng hôi hổi vào một cái hộp, cẩn thận đậy kín, bấy giờ mới đưa cho Đàm Xuyên: “Xuyên Nhi, nhanh mang tới Thanh Phong lâu, đừng để thức ăn bị nguội.”

Đàm Xuyên đột nhiên có dự cảm chẳng lành, dè dặt hỏi: “Thanh Phong lâu đồ ăn gì mà chẳng có, sao phải mang đồ ăn tới đó?”

Cái mặt mo của bà chủ lại đỏ lên, bẽn lẽn xoắn xoắn khăn tay có chữ ký kia, hiếm khi nhỏ giọng ỏn ẻn: “Nghe nói Công Tử Tề tiên sinh chuyển ra thanh lâu, bởi vì ngại đâu ồn ào náo nhiệt, thức ăn cũng không hợp khẩu vị. Bác nghĩ cậu ta mấy ngày nay ở tại nhã gian trong Thanh Phong lâu, tất nhiên là ăn toàn thịt cá, lúc này đổi sang ăn mấy món cơm gia đình thanh đạm hẳn là rất thích… Cháu xem, người ta hào phóng như vậy, còn ký tên cho chúng ta, thế nào cũng phải báo đáp chút gì chứ? “

Đàm Xuyên nhét lại cái hộp vào tay bà chủ, vỗ vỗ y phục chạy lấy người: “Bà chủ, tự bác mang đi!”

Nói đùa gì vậy, lại muốn dâng con cừu non thơm ngon nhà nàng lên tận miệng con cọp già bảnh chọe nhà hắn hay sao?! Nghĩ cũng đừng có nghĩ!

Bà chủ thiếu chút nữa muốn ôm đùi: “Bác… Bác đi từ sớm rồi, nhưng mà tiên sinh chỉ tiếp các cô nương trẻ tuổi… Xuyên Nhi, trong tiệm của chúng ta chỉ có cháu là trẻ nhất…”

Cô nương trẻ tuổi? Có đầy đường kia kìa!

Đàm Xuyên phóng tầm mắt nhìn ra đường, tùy tay túm một cô nương trẻ tuổi đang xách giỏ tiến tới, đưa cái hộp cho cô ta: “Cô nương, tôi cho cô một tiễn bạc, giúp tôi mang cái hộp này đến chỗ của Công Tử Tề tiên sinh ở Thanh Phong lâu nhé?”

Cô nương kia trợn mắt một cái, lắc lắc cái giỏ nhà mình: “Nằm mơ đi, chính tôi đây cũng muốn đưa cơm cho Công Tử Tề tiên sinh đây này! Một tiễn bạc há có thể mua được một mảnh chân tâm của tôi! Một lượng bạc tôi mới bán.”

Đàm Xuyên nghèo rớt mồng tơi đành phải lần nữa rơi lệ đầy mặt xách hộp ra đi, nàng cảm thấy chính mình đã thật lâu không nghe đến số tiền nhiều tới một lượng. Phó Cửu Vân thật đúng là mầm tai họa mà, một mầm tai họa rành rành, hắn ở tại thanh lâu, việc kinh doanh của thanh lâu liền hàng đêm chật ních, Thanh Phong lâu nơi hiện nay hắn sống, người xếp hàng trước ngưỡng cửa mắt thấy đã sắp kéo dài đến phố trên, nhìn qua, tám chín phần mười đều là các cô nương trẻ tuổi xách giỏ cầm làn giống như nàng.

Thì ra mọi người đều muốn đến cùng một chỗ, lại có nhiều người đưa cơm như vậy, các cô nương còn như có như không ganh đua so sánh đồ ăn, bởi vì thấy toàn các món thông thường chẳng có gì hay ho mà so sánh, liền bắt đầu ganh đua so sánh tư chất của hộp giỏ trong tay. Chiếc hộp gỗ hơi cũ trong tay Đàm Xuyên dẫn tới không ít ánh mắt xem thường.

Thanh Phong lâu đối với việc khác thường này hết thảy đã sớm có chuẩn bị, ba bốn tên tiểu nhị chắn ở ngưỡng cửa, lớn tiếng ồn ào: “Chậm một chút chậm một chút! Ai cũng có phần! Phí báo danh một tiễn bạc, tiền trao cháo múc, ghi tên người và tên quán cơm vào quyển sổ bên kia. Công Tử Tề tiên sinh cam đoan sẽ thưởng thức cẩn thận từng món một, nếu thức ăn nhà ai hợp khẩu vị tiên sinh, sẽ được tặng một đại lễ bí mật! Chư vị phải nhiệt tình hăng hái tham dự, tận dụng thời cơ, cơ hội không thể để mất!”

Lại còn đòi phí báo danh! Đàm Xuyên xoay người bỏ đi. Thế thì cứ ăn đi! Nhiều người thế kia, no chết đi nhá!

Chỉ là nếu cứ thế bưng đồ ăn trở về, gặp bà chủ thì chẳng biết nói gì, khó tránh khỏi lại phải lừa dối một phen… Nàng nhìn nhìn xung quanh, nhân lúc không ai để ý, ôm cái hộp chui vào một ngõ hẻm vắng lặng.

Chương 33

Chương 33: Nàng trong tim hắn

Nàng bưng ra cơm canh vẫn còn nóng hổi, chắp hai tay thành hình chữ thập: “Ông trời có mắt, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, Phó Cửu Vân không có duyên với bọn mày, để ta ăn là được.”

Dứt lời nhét một đũa to chân vịt cải trắng vào miệng.

Cơm ăn được non nửa, trên đầu bỗng nhiên “kẽo kẹt” một tiếng,


Disneyland 1972 Love the old s