
định trốn tránh không gặp. Huyền Châu có vẻ thập phần khó xử, thở dài: “Đế Cơ là muốn cứu người, lẽ ra nên giao cho ngươi. Có điều lần trước ngươi tới làm trọng thương Tử Thần, tử linh đan đã sớm cho chàng dùng, trong núi rốt cuộc không có viên linh đan thứ hai. Không bằng Đế Cơ đi nơi khác hỏi xem sao? Ngươi xưa nay giao du rộng rãi, muốn tìm một viên linh đan hẳn cũng không phải việc gì khó.”
Sắc mặt Đế Cơ tựa như cây cỏ héo khô, lần đầu tiên ăn nói khép nép cầu xin nàng ta: “Cho dù không có tử linh đan, các loại thuốc tương tự cũng được. Huyền Châu, xin ngươi giúp ta một tay.”
Huyền Châu cười cười, đang định nói tiếp, Tả Tử Thần trong phòng bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng: “Huyền Châu? Nàng ở đâu?” Nàng ta vội vàng xoay người bước vào, thật lâu sau mới mang theo một túi thuốc ra, ném xuống trước mặt nàng: “Sơn chủ chỉ còn lại mấy loại thuốc trị thương ngoài da này, nếu như dùng được, ngươi cứ mang cả đi.”
Trị thương ngoài da… Đế Cơ chậm rãi nhặt túi thuốc lên, lại chậm rãi mở ra, bên trong túi chẳng qua chỉ là mấy loại thuốc mà hiệu thuốc tầm thường nào cũng có, tổng cộng hết thảy, quá lắm chỉ đáng giá một lượng bạc.
Nàng ngơ ngẩn hồi lâu, Huyền Châu cười tít mắt nói: “Ngươi xem, không phải ta không giúp ngươi. Kỳ thật là Tử Thần căm hận ngươi, chàng chỉ lo ngươi không chết sớm.”
Đế Cơ đem túi thuốc kia ném thẳng vào mặt nàng ta, phẩy tay áo bỏ đi.
Khi trở lại chốn núi rừng, A Mãn đã chết từ lâu, nằm cứng ngắc trên cỏ tranh sơ sài, trông nàng như đang say ngủ.
Nàng áp tay A Mãn lên mặt, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, trong thân thể như bị đao kiếm chọc xuyên thành một lỗ hổng lớn, đau đớn vô cùng, vậy mà tròng mắt lại khô khốc tới nỗi không khóc ra nổi một giọt lệ.
Không có công cụ, cũng không có gạch xanh. Mộ của A Mãn là do Đế Cơ dùng chính đôi tay mình đào bới, chặt một mảnh gỗ, dùng trâm khắc lên mặt trên bốn chữ “Mộ của A Mãn”. Đế Cơ ôm đầu gối ngây ngốc ngồi trước mộ mấy ngày liền.
Lão tiên sinh an ủi nàng: “Người chết không thể sống lại, Đế Cơ chớ quá mức thương tâm. Lúc này ngươi không thể nản lòng.”
Đế Cơ thấp giọng nói: “Tiên sinh, ta sống không nổi nữa…” Một câu chưa xong, người đã ngất đi.
Nàng vì quá mức đau khổ lo âu mà đổ bệnh nặng một thời gian, cơ hồ khó giữ nổi mạng sống, trong khoảnh khắc hấp hối kia, đột nhiên tỉnh ngộ, lòng người chỉ có thể chịu đựng tổn thương trong một giới hạn, có những đau xót phải nhớ cả cuộc đời, tuy rằng nhắc tới khó tránh nỗi đau âm ỉ, nhưng đó cũng xem như lời nhắc nhở sau này mình không thể phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng cũng có những nỗi đau, vẫn cứ quên đi được mới là tốt.
Một khúc Đông Phong Đào Hoa trên đài Triêu Dương, sóng mắt say lòng người trong ánh hoàng hôn, nụ hôn trúc trắc cơ hồ nghẹt thở dưới trăng ấy —— thật giống như những sự tình kiếp trước, Đế Cơ hoài nghi phải chăng chính mình đã từng thực yêu say đắm một người nam nhân, thực sự muốn gả cho hắn, tay nắm tay tới già.
Được rồi… Nam nhân đó tên gì? Nàng tựa hồ đã quên.
Cứ như vậy quên đi cũng tốt.
Trên đời này tuy rằng còn có rất nhiều người, nhưng mỗi người lại mang một trái tim lạnh lẽo. Từ không yêu mà sinh ra yêu, từ yêu mà sinh ra hận; lúc bình minh còn yêu tới mức đau khổ triền miên, khi chạng vạng ái tình đã diệt. Biết bao người đã thấy những yêu những hận luẩn quẩn ấy, kết quả đều không ngăn nổi lòng người giá lạnh đổi thay.
Hết thảy đều có nhân có quả, có duyên có phận, đây chính là báo ứng nàng đã quá ngây thơ.
Lão tiên sinh nói, trên đời có một loại thần khí gọi là hồn đăng, đã bị sơn chủ Hương Thủ cướp đoạt mất, giấu ở sâu trong bảo khố. Nếu có thể lấy được bảo vật kia, liền có thể báo quốc thù.
[hồn đăng: đèn hồn'>
Sau khi khỏi bệnh, Đế Cơ cùng tiên sinh rời khỏi Đại Yến, đi tới một nước nhỏ phía Tây, theo ông học tập lại từ đầu. Nàng còn có chuyện quan trọng cần làm, không thể để sinh mệnh của mình hao mòn trong hư không vô biên vô hạn.
Mười lăm tuổi cập kê, tiên sinh đặt cho nàng tên gọi Đàm Xuyên.
Đế Cơ nước Đại Yến, từ nay về sau liền chân chính biến mất khỏi thế gian.
***
Một ngày tháng chín, đệ tử Phó Cửu Vân vẫn luôn lưu lạc bên ngoài tìm kiếm bảo vật quý báu cho sơn chủ trở về, Tả Tử Thần dẫn theo Huyền Châu tới gặp hắn.
Huyền Châu vừa mới trở thành đệ tử của sơn chủ, người khác có thể không gặp, nhưng bát đại đệ tử bên cạnh sơn chủ thì nhất định phải biết, Phó Cửu Vân chính là một trong số đó. Nghe nói hắn nhập môn từ thời gian cực sớm, thực lực sâu không lường được, có điều làm người phong lưu, luôn thích chơi bời trong đám nữ nhân, chẳng hề qua lại mật thiết cùng các đệ tử còn lại, cho nên danh tiếng không được tốt như các đại đệ tử khác. Có điều sơn chủ hiển nhiên thập phần nể trọng hắn, toàn bộ bảo vật quý báu đều giao cho hắn quản lý, có thể thấy rõ sự tín nhiệm.
[bát đại đệ tử: tám đại đệ tử'>
Huyền Châu khoác tay Tả Tử Thần bước chầm chậm trong mùa thu lá đỏ, nàng tới bây giờ mới chân chính cảm thấy thỏa lòng.
Nhớ khi ấy Thiên Nguyên quốc sử dụng yêu ma xâm lược Đại Yến, đầu tiên gặp nạn chính là mấy nước chư hầu của bọn họ, vua Bảo An hèn