Polaroid
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324771

Bình chọn: 8.5.00/10/477 lượt.

râu tóc bạc phơ, chòm râu dài tới thắt lưng, vừa nhìn liền thấy rõ vẻ tiên phong đạo cốt, tuyệt không phải một người trần tục.

Lão tiến thẳng lên nghênh tiếp, từ trong cỗ xe đi đầu kia cũng truyền tới tiếng cười sang sảng, Bạch Hà Long Vương thản nhiên bước xuống, nắm lấy tay sơn chủ.

Thúy Nha đứng dưới kích động phát run cả người, nắm chặt tay Đàm Xuyên, luôn miệng kêu: “Xem kìa xem kìa! Sơn chủ! Long Vương! A! Hôm nay có chết em cũng nhắm mắt!”

Bạch Hà Long Vương tuổi trẻ hơn một chút, bộ dạng ước chừng năm mươi, tướng tá cực kỳ phúc hậu, một cái bụng thật lớn, trên đường đi không ngừng dập dềnh như có sóng gợn bên trong. Từ trong những cỗ xe kia bước xuống, đều là thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp lão ta thu thập được. Khác với các đệ tử sơn chủ thu nhận, những thiếu niên này đều có thân phận đào kép, chuyên ca vũ tấu nhạc, mua vui cho người.

Mười một mười hai tuổi đứng một chỗ, mười bốn mười lăm tuổi đứng một chỗ, mười tám mười chín tuổi lại tụ tập ở một chỗ khác. Có nhóm nam nữ tách biệt, có nhóm lại là nam nữ trộn lẫn, mặt ai cũng tươi sáng tựa trăng rằm, so với đệ tử ở núi Hương Thủ còn hơn một phần quyến rũ nhu thuận.

Sơn chủ dắt tay Long Vương vào trong điện Phi Hương ôn chuyện, những người còn lại đều đợi ở bên ngoài. Có mấy đệ tử hiếu kỳ tìm cách kết thân với người của Long Vương, tiếc là đối phương được giáo huấn vô cùng nghiêm khắc, kẻ nào kẻ nấy đều cúi thấp đầu, miệng câm như hến, làm cho bọn họ cực kỳ thất vọng.

Đám tạp dịch ở dưới bậc thang, không được nhìn rõ, ai cũng sốt ruột muốn chết, vất vả lắm mới chờ được sơn chủ và Long Vương nói chuyện xong, mang theo chúng đệ tử và các đào kép chậm rãi đi tới điện Thông Minh phía Bắc, nơi đó đã chuẩn bị tiệc rượu sẵn sàng, chỉ còn chờ khách đến.

Từ giữa trời bỗng nhiên xuất hiện hàng vạn đóa hoa vàng rực rỡ, bụi phấn bay lả tả như mưa, chính là do sơn chủ dùng tiên pháp tạo nên xem như nghi lễ hoan nghênh giai khách. Mắt thấy đoàn người chậm rãi bước xuống, đám tạp dịch hỗn loạn cả lên, người thì tránh né, người thì núp trong góc khuất nhìn lén, có kẻ lại lặng lẽ bám theo.

Đàm Xuyên bị Thúy Nha lôi kéo đuổi theo, trong lúc vội vội vàng vàng lại đột nhiên nhìn thấy Phó Cửu Vân đã lâu không gặp. Hắn hôm nay mặc một bộ áo dài màu ngọc bạch, đội Thanh Mộc quan, đẹp đến độ trời nộ người oán, lúc này đang thủng thà thủng thỉnh đi theo đoàn người, vừa đi vừa cúi đầu mỉm cười nói chuyện cùng mấy nữ đệ tử, trong vẻ ôn nhu còn mang theo chút ngả ngớn, nhìn cái bộ dạng kia là biết ngay trong bụng khẳng định không nghĩ được việc gì tử tế.

Đàm Xuyên không hiểu sao đột nhiên cảm thấy tức giận, giống như là bị người ta lừa gạt đùa giỡn, chính mình cũng mù mờ chẳng rõ, chờ tới lúc phản ứng kịp, liền quay ngoắt đầu sang một bên không thèm nhìn nữa.

Thật là rối loạn, nàng không đâu lại đi bực tức gì chứ? Đàm Xuyên cào cào đầu, buồn bực chau mày, thình lình bên cạnh có mấy nam tạp dịch muốn xem náo nhiệt mà xô đẩy, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thúy Nha xui xẻo hơn nàng, trực tiếp ngã lộn cổ, kêu đau oai oái, bò trên đất nửa ngày cũng không dậy nổi.

Nàng vội vàng tới đỡ, lại không ngờ trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên giọng nam xa lạ: “Cô nương, không sao chứ?”

Hai người ngẩng đầu, đã thấy một đào kép nam mỉm cười đứng ở một bên, một đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch, thanh tú như hoa lê. Đàm Xuyên thấy trên đỉnh đầu hắn mọc đôi tai cáo, cái đuôi dài phía sau cũng chẳng thèm giấu diếm, đúng là một con hồ ly tinh, không khỏi thầm giật mình. Tuy nói người và yêu hỗn tạp sớm đã không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng yêu tinh lại làm đào kép cho Long Vương, quả thật hiếm thấy.

Mặt Thúy Nha lập tức đỏ lên, nửa ngày không nói nên lời, chỉ biết si ngốc ngơ ngác nhìn hắn. Kẻ nọ khe khẽ mỉm cười, cúi xuống chìa tay, thanh âm ôn hòa: “Vịn vào ta đi.”

Cũng không chờ nàng mở miệng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, đem nàng kéo lên.

“Cô nương là đệ tử của sơn chủ?” Kẻ nọ lại coi Đàm Xuyên như không khí, thản nhiên bắt chuyện với Thúy Nha.

“Ta… Ta chỉ là tạp dịch phía ngoài…” Thúy Nha lắp ba lắp bắp, cuống quít xua tay.

Hắn ta cũng chẳng bận tâm, ngược lại cười càng thêm ôn nhu: “Ta cũng chỉ là một đào kép. Ta tên Hồ Thập Cửu, cô nương tên gì?”

Đứa nhỏ Thúy Nha kia xem chừng đã đơ cả người rồi, chân bước liêu xiêu, như đang đi trên mây, thấy thế Đàm Xuyên âm thầm lắc đầu.

Cánh tay đột nhiên được ai đỡ lấy, Tả Tử Thần ở phía sau thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút, đừng đi gần như vậy.” Đàm Xuyên lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tử Thần đại nhân…”

Hắn hôm nay tinh thần không tệ, vẻ tiều tụy mấy ngày trước đều biến mất hoàn toàn, trên mặt lộ ý cười, nói khẽ: “Mắt sưng cả lên rồi, ngủ không ngon sao?”

Nàng lúng túng xoa xoa: “Là do quá hưng phấn ấy… Tiểu nhân chưa từng thấy qua cảnh náo nhiệt đến vậy.”

Tả Tử Thần bỗng nhiên giơ tay, sờ sờ đầu nàng, Đàm Xuyên còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chính hắn đã thấy kì quái trước, cúi đầu nhìn tay chính mình, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái… Ta chỉ cảm thấy cần phải làm như vậy… Xin lỗi.”

Đàm Xuyê