
àng làm nàng ta thêm điên cuồng.
Không hiểu sao, Đàm Xuyên nghĩ tới việc Tả Tử Thần cuối cùng vẫn bị Huyền Châu quấn quít không tha, trong lòng lại có chút khoan khoái. Hắn cứ cả đời sống chung với một kẻ điên đi, hai người xứng đôi lắm.
Xế chiều, Thúy Nha trở về phòng với vẻ mặt hoảng sợ, thấy thần sắc Đàm Xuyên vẫn bình thường mới thở dài nhẹ nhõm, vừa khóc nức nở vừa nghẹn ngào nói: “Xuyên tỷ! Hôm nay làm em sợ chết mất! Bọn họ đều nói tỷ đắc tội Huyền Châu đại nhân, thiếu chút nữa bị đánh cho mất mạng rồi! Em lo phát khóc, tìm tỷ khắp nơi cũng không thấy… Tỷ không việc gì chứ?”
Đàm Xuyên cười tủm tỉm vỗ đầu cô nhóc: “Có việc mới là lạ, Xuyên tỷ của em da dày xương cứng, đánh không chết đông lạnh cũng không sao, bớt lo lắng đi.”
Vừa nói dứt lời, ngoài cửa liền vang lên một giọng nói trịch thượng: “Đàm Xuyên! Huyền Châu đại nhân cho gọi ngươi! Mau ra đây!”
Thúy Nha nhất thời sợ trắng mặt, cắn cắn răng, vơ lấy đòn gánh phía sau cửa, thấp giọng nói: “Xuyên tỷ! Bọn họ nhất định không buông tha cho tỷ đâu! Tỷ chạy mau! Em ở đây chống đỡ giúp tỷ! Chạy mau nha! Đừng để họ nhìn thấy!”
Trong lòng Đàm Xuyên lại trào dâng một cảm giác ấm áp, núi Hương Thủ này là một thế giới thu nhỏ, mặc dù những chuyện không như ý nguyện còn rất nhiều, có điều, chính vì có những con người tốt bụng này ở bên, nàng mới ngày ngày được nở nụ cười tự đáy lòng. Dù cho loạn lạc chia ly, tình đời bạc bẽo, trong trái tim vẫn luôn có một góc nhỏ ấm áp làm nàng hạnh phúc.
“Ta không sao, em đừng lo lắng.” Nàng vuốt vuốt tóc Thúy Nha, nói dịu dàng: “Ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Không được! Em, em không cho tỷ đi!” Thúy Nha bướng bỉnh không nghe, tỏ ra vô cùng ngang ngạnh.
Đàm Xuyên đặt nhẹ tay trên cổ cô nhóc, Thúy Nha lập tức mềm oặt ngã xuống. Nàng ôm cô nhóc lên giường, khẽ nói: “Xin lỗi, lại bắt em ngủ một giấc rồi. Cô bé ngốc, phải học cách tự bảo vệ chính mình chứ.”
Nàng đã sớm đoán ra, dựa theo tính cách trước sau như một của Huyền Châu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Cứ hễ có người tự ý tới gần Tả Tử Thần, chỉ cần là nữ nhân, nàng ta đều hận khắc cốt ghi tâm. Vừa rồi ở trước điện là vì còn e ngại Thanh Thanh, lúc này xem ra nàng ta thật sự sẽ cho mình biết tay. Ôi chao, nàng ta tốt xấu gì cũng là công chúa một nước chư hầu, sao lúc này cũng cố chấp ngang ngược đến vậy? Thực không hiểu nổi nàng ta được dạy dỗ thế nào nữa.
Mở cửa ra, người đứng bên ngoài quả nhiên là một trong bốn tỳ nữ của Huyền Châu, mũi hếch lên trời, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó chịu: “Lề mề mãi mới ra! Làm cái gì thế?”
Đàm Xuyên khẽ mỉm cười, nhún nhún vai: “Không làm gì cả, đi thôi.”
–––––
Ta chỉ muốn dịch những chương có Cửu Vân, haizzz, thật là sa đọa ~ ~
Chương 08
Chương 8: Lời nói tùy tiện tất không phải là đáp án cuối cùng
Huyền Châu thân là công chúa, nơi ở cũng không giống những người khác, núi Hương Thủ không cho phép trang trí tường long thụy phượng, nàng ta liền noi theo những vương công quý tộc, trước cửa đặt hai tượng thú bằng đá cao gấp mấy lần người, khí thế phi phàm.
“Quỳ đợi ở đây! Bao giờ cho gọi ngươi mới được phép đứng dậy!” Tỳ nữ kia lạnh lùng ra lệnh, sau đó đẩy cửa bước vào.
Đàm Xuyên đồng ý, đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, không thấy có người trông cửa, xung quanh cũng khá yên tĩnh, có kêu gào ầm ĩ trong thời gian ngắn cũng sẽ không ai tới kịp. Quả nhiên giết người phóng hỏa, cướp bóc cường… mấy cái việc đó rất thích hợp làm ở đây nha!
Đang nhìn đến ngẩn người, cửa lớn chợt “Kẽo kẹt” một tiếng, tỳ nữ khi nãy bước ra, cả giận nói: “To gan! Sao không quỳ xuống? Nhìn lung tung cái gì?”
Không chờ ả ta nói xong, Đàm Xuyên “Phốc” một cái nhanh nhẹn quỳ xuống, cười cười giải thích: “Tiểu nhân may mắn được thấy phủ đệ của Huyền Châu đại nhân, trong lòng vô cùng vinh dự, không kìm được nhìn đến ngây người.”
Tỳ nữ kia sắc mặt hòa hoãn một chút, lại rụt đầu về. Từ trong cửa thấp thoáng truyền tới tiếng cười, xem chừng không có ý tốt, ngay sau đó cửa lớn lại mở ra, một xô nước thình lình hắt tới. Đàm Xuyên phản ứng cực nhanh, ngay tại chỗ lăn một vòng, vừa lưu loát vừa đẹp mắt. Gặp nguy hiểm nhưng không sao, lại thản nhiên chọn một chỗ sạch sẽ khác quỳ xuống, cười vô cùng vui vẻ với tỳ nữ đang tái mét mặt kia: “Không có chuyện gì, tiểu nhân số may, ngài không cần lo lắng.”
“Nô tài chết bầm, lại nhanh nhẹn như vậy…” Tỳ nữ kia oán hận lẩm bẩm, dùng sức đóng mạnh cửa, sau đó cũng không thấy có thứ gì hắt ra nữa.
Đây gọi là chủ nhân có quyền, tôi tớ cũng ngang ngược, ỷ vào danh tiếng của Huyền Châu, ngày thường ngay cả những tiểu đệ tử mới vào đây cũng bị ức hiếp, nói chi đến một tạp dịch như Đàm Xuyên. Lại nói tiếp, sơn chủ Hương Thủ cũng có phần quá vô tâm, một nơi tu tiên dưỡng tính bị náo loạn cả lên, lão ta lại chẳng có ý kiến gì, tính tình tiên nhân đều tốt vậy sao?
Đàm Xuyên ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, mắt thấy đã sắp hết ngày, sắc trời u ám, đèn lồng khắp nơi trên núi đều được thắp lên, tựa như minh châu khảm trên vách đá. Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối, bắt đầu chạy chầm chậm quanh bãi đất trố