XtGem Forum catalog
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324420

Bình chọn: 8.5.00/10/442 lượt.

hun chết ngươi đi!

Đàm Xuyên dùng sức rút tay về, ai ngờ hắn đã hắt hơi đến nghiêng ngả trời đất mà cái tay kia còn dính chắc hơn keo, nhất định không thả ra. Tiếng đàn sáo trong điện đã ngừng, trong lòng nàng thầm than không ổn.

Quả nhiên giọng nói của Huyền Châu vang lên sau lưng, so với thường ngày còn lạnh hơn bội phần: “Tử Thần? Chàng ở chỗ này làm gì?”

Tả Tử Thần còn đang hắt hơi dữ dội, nào có thể nói chuyện, Đàm Xuyên nhanh trí, vội vàng đỡ lấy cánh tay hắn, kêu lên: “Tử Thần đại nhân, ngài không sao chứ? Để tiểu nhân đỡ ngài vào trong kia nghỉ tạm một chút?” Nàng theo đúng lời thật sự dìu hắn vào trong điện.

Bốn tỳ nữ theo sau Huyền Châu còn tinh ranh hơn quỷ, đã sớm tiến lên chặn đường nàng: “Ngươi thật to gan! Ai cho phép tạp dịch phía ngoài tới gần nơi này?”

Đàm Xuyên dè dặt cười lấy lòng: “Các vị tỷ tỷ đại nhân, có chuyện gì từ từ nói… Tiểu nhân là phụng mệnh Cửu Vân đại nhân tới đây làm các việc lặt vặt. Khi nãy định ra ngoài đi vệ sinh, đã thấy Tử Thần đại nhân không hiểu sao hắt hơi không ngừng, tiểu nhân nhất thời lo lắng tiến lên dìu đỡ, tuyệt đối không cố ý mạo phạm, các tỷ tỷ đại nhân minh giám.”

Bốn tỳ nữ khinh thường nói: “Ngươi là cái thá gì! Còn đến phiên ngươi tới dìu Tử Thần đại nhân sao?”

“Vâng vâng… Tiểu nhân không là cái thá gì…” Nàng liên tục gật đầu vâng dạ.

Huyền Châu bước tới dìu Tả Tử Thần, bởi vì thấy lần này hắn hắt hơi vô cùng kịch liệt nên cũng không muốn ở lại lâu, đỡ tay hắn bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua Đàm Xuyên, nàng ta lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói thờ ơ: “Gần đây trong núi loạn cả rồi, hạng người nào cũng dám tới đây làm càn, khiến cho nơi này mùi hôi nồng nặc.”

Bốn tỳ nữ lập tức hiểu ý, nhanh chóng xách tới bốn thùng nước, cao giọng mắng: “Cái loại nô tài hèn hạ nhà ngươi! Thứ ngươi xông trên người là mùi gì? Một tạp dịch mà không làm cho đúng bổn phận, cả ngày chỉ mơ tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ! Xem ngươi còn dám giở mấy trò dụ dỗ nữa hay không!”

Nói xong đồng loạt hắt cả bốn thùng nước, làm Đàm Xuyên ướt từ trên xuống dưới. Giờ vẫn đang là mùa đông rét căm căm, nàng lạnh thấu tâm can, môi cũng trở nên trắng bệch.

“Còn không quỳ xuống! Không cho đứng ngươi không được phép đứng!” Đám tỳ nữ xô nàng ngã trên nền đất bên ngoài cửa điện.

Đàm Xuyên gào to: “Trời lạnh như vậy, sẽ chết người a! Ta sẽ chết mất! Chết rất khó coi a!”

Còn chưa dứt tiếng, Thanh Thanh liền từ trong đi ra, cười khẩy: “Làm cái gì vậy? Công chúa bệ hạ muốn so đo gì với một tiểu tạp dịch phía ngoài? Mạng nàng ta đương nhiên chẳng là gì, ngươi cũng không nhất thiết vì một chuyện cỏn con mà để nàng ta chết cóng chứ? Nơi này là núi Hương Thủ, không phải hoàng cung Đại Yến.”

Huyền Châu lạnh nhạt nói: “Tôi tớ làm sai, đương nhiên phải chịu phạt. Tới lúc sẽ cho nàng ta đứng lên, ta đã có dự tính cả, sẽ không để nàng ta mất mạng.”

“Dù là đánh chó, cũng phải ngó mặt chủ nhân. Đây là tạp dịch Cửu Vân đưa tới, không cần công chúa phải nhúng tay vào.” Thanh Thanh bước qua, trực tiếp kéo Đàm Xuyên còn đang lạnh run dậy, đẩy vào trong điện ấm áp, lại nói: “Ta có trách nhiệm buổi tối đem người hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho Cửu Vân, công chúa bệ hạ, mời.”

Huyền Châu bình tĩnh liếc Thanh Thanh một cái, cũng không nói gì mà đỡ Tử Thần rời đi. Thanh Thanh nhìn bóng lưng của nàng ta, sau đó cười lạnh: “Tính tình! Công chúa mất nước, cũng không còn là công chúa! Vẫn cho rằng núi Hương Thủ là hoàng cung cơ đấy!”

Thanh Thanh quay vào trong điện, lúc này tới lượt Đàm Xuyên hắt hơi, ướt sũng từ đầu tới chân, nàng vốn đã gầy yếu, bây giờ trông càng thêm tội nghiệp. Thấy Thanh Thanh trở lại, nàng vội nói lời cảm tạ: “Thanh Thanh cô nương, đa tạ ngài…”

“Đa tạ gì chứ!” Thanh Thanh phất tay không để ý, “Vừa rồi ai cho ngươi ra ngoài?”

Đàm Xuyên miễn cưỡng cười cười: “Tiểu nhân mắc tiểu, sắp ra đến nơi rồi… Ngài mở lòng từ bi, cho phép tiểu nhân trước đi vệ sinh…”

“Đi đi, đi đi!” Thanh Thanh thấy bộ dạng nàng vừa khó coi vừa thảm thương, không khỏi nhíu mày, “Đi đi đừng trở lại đây! Thay một bộ quần áo khô đi! Nếu không thật đúng là đòi mạng người.”

Đàm Xuyên lúc này thật lòng thật dạ nói tạ ơn, chạy một mạch về nơi ở của mình, đợi đến khi lau khô tóc, thay một chiếc áo bông ấm áp, đã lạnh tím môi, cả người run lẩy bẩy.

Nàng đóng cửa sổ, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu điều hòa hơi thở, qua hai tuần trà, sắc mặt mới dần dần hồng hào. Huyền Châu lần này xử phạt tính ra là quá nhẹ, còn nhớ trước kia Huyền Châu mang tới một tỳ nữ, đã theo nàng ta bốn năm năm, chỉ vì nhiều lời nói vài câu với Tả Tử Thần, cười đùa một chút, lát sau liền bị nàng ta ra lệnh vả miệng, nguyên cả hàm răng đều mất sạch.

Lúc Tả Tử Thần biết được chuyện này đã vô cùng tức giận, mẳng thẳng vào mặt nàng ta: Tâm địa ác độc! Xem mạng người như cỏ rác! Mắng cho Huyền Châu khóc bù lu bù loa, lại đem thi thể của tỳ nữ bị đánh chết kia đào lên, sai người hung hăng quất roi một phen, mới thấy thoải mái trong lòng. Đối với thể loại cố chấp như nàng ta Tả Tử Thần cũng hết cách, mắng nàng ta, lạnh nhạt với nàng ta, chỉ c