Polly po-cket
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324444

Bình chọn: 9.5.00/10/444 lượt.

hắn. Nàng chỉ là không muốn thừa nhận với chính mình, kỳ thực người này thực sự không thích nàng chút nào, thậm chí hoàn toàn không có khả năng sẽ thích.

Nàng đối với hắn, là một khối nam châm cùng chiều, xưa nay chưa từng để vào trong mắt.

“Chàng định hi sinh chính mình, châm hồn phách cuối cùng của hồn đăng, thành toàn cho Đế Cơ và Phó Cửu Vân?”

Nàng cất giọng hỏi mỉa mai.

Tả Tử Thần cúi đầu chốc lát, thấp giọng nói: “Hồn đăng là do muội ấy dùng máu tươi mở ra, đã lập khế ước với thần tiên trên trời, cho dù ta cố tình cũng không thể nào châm được. Việc trả thù Thiên Nguyên quốc cũng nên dừng ở đây, thái tử và quốc sư đều đã chết, những gì cần làm đều đã được làm, không đáng phải chịu khổ sở vĩnh viễn để đổi lấy thiên hạ không còn yêu ma. Ta sẽ mang hồn đăng đi, mãi mãi không xuất hiện.”

Trong mắt Huyền Châu chợt lóe sáng, tựa như ánh lửa của ngôi sao vừa không cam lòng vừa tràn ngập chờ mong mà bùng cháy lên lần cuối.

“Tử Thần…” Thanh âm của nàng run rẩy, “Vậy, vậy chàng dẫn ta theo có được hay không? Ta xin thề, tuyệt đối không bao giờ tùy hứng hồ đồ nữa, ta…”

“Tốt hơn hết nàng hãy quay về núi Hương Thủ.”

Hắn hờ hững xoay người, cũng không nhìn nàng thêm một lần, “Ta sẽ không dẫn nàng theo. Đừng làm phiền ta lần nữa.”

Huyết sắc trên gương mặt Huyền Châu từng chút một rút dần, cuối cùng trở thành tái nhợt như khối ngọc lạnh lẽo.

Nàng gật đầu, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi. Vậy ta tiễn chàng một đoạn đường.”

“Không cần.”

Hắn gọi linh cầm, xoay người toan nhảy lên.

Một đôi tay bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, vòng qua eo hắn.

“Tử Thần…” Nàng lưu luyến không rời.

Hắn không nói gì, cũng không động đậy.

Cánh tay nàng dần dần siết chặt, sau đó trong nháy mắt bỗng nhiên buông lỏng ra. Tả Tử Thần chỉ cảm thấy trước ngực trống rỗng, bỗng nhiên xoay người, đã thấy trong tay nàng nắm chặt túi Càn Khôn da trâu, trên mặt lộ một nụ cười quỷ dị, vội vàng lùi về sau mấy bước.

“Huyền Châu!?”

Hắn theo bản năng vươn tay ra túm, lại túm được một nhúm tóc lạnh buốt. Nàng không trả lời, lòng bàn tay chợt lóe sáng, cắt đứt đoạn tóc dài bị hắn túm được, nhún người nhảy lên lưng linh cầm kia, bay mất dạng đầu cũng không thèm quay lại.

Tả Tử Thần vô cùng hoảng sợ, lại không dám kinh động hai người đang ngủ say trong phòng, linh cầm đã bị nàng cướp đi, đành phải gọi ra linh thú trừ tà, một đường xuyên núi vượt sông mà đuổi theo.

Huyền Châu trình độ tiên thuật không cao, bởi vì chưa từng nỗ lực học cho tử tế, bản lĩnh điều khiển linh cầm cũng không bằng hắn, không lâu sau liền bị hắn bắt kịp. Trong tiếng gió thét gào, hắn lớn tiếng gọi: “Huyền Châu! Không được làm bậy!”

Nàng dường như quay đầu trào phúng nhìn hắn, ngay sau đó lại nghiêng người từ trên lưng linh cầm rơi xuống. Bóng đêm mờ mịt, y phục màu vàng nhạt của nàng phút chốc biến mất, không còn thấy bóng dáng. Tả Tử Thần vội điều khiển linh thú trừ tà lao theo, lại thấy bốn phía cung điện rực rỡ, mái cong lầu cao, rõ ràng là hoàng cung Thiên Nguyên. Nếu bị người trong cung phát hiện, không biết sẽ chuốc thêm bao nhiêu phiền toái.

Linh cầm đậu xuống bên một bờ hồ, khoảng cách rất xa, mơ hồ chỉ thấy Huyền Châu nằm bên bờ hồ, trong tay giơ cao hồn đăng bị giấu trong túi Càn Khôn kia. Bị thần lực của hồn đăng cảm nhiễm, mây đen nhất thời bắt đầu dày đặc, sấm chớp nổi lên, trời lại đổ mưa như trút nước. Đám âm hồn dã quỷ du đãng trong hoàng cung hoảng sợ tru lên chạy trốn, phát ra những thanh âm rợn người.

“Huyền Châu!” Hắn không biết là tức giận hay là kinh hãi, thân ảnh vừa lóe lên đã đến bên cạnh nàng, lại không đề phòng hồn đăng tỏa ra một tầng kết giới màu máu, hắn đụng phải lập tức lùi lại mấy bước.

Rơi từ độ cao như vậy, Huyền Châu đã toàn thân đẫm máu, nửa người dưới động cũng không thể động, chỉ là nhìn hắn cười lạnh, một lúc sau, mới thấp giọng nói: “Chàng không còn cách nào đâu… Hồn đăng dính máu của ta rồi… Trên đời này, chỉ có, chỉ có ta và Đế Cơ là quan hệ huyết thống, cô ta có thể thắp sáng hồn đăng, ta đương nhiên cũng có thể thắp…”

Mưa to như trút nước, nàng rất nhanh bị xối ướt, mái tóc dài dính trên má, máu đầy mặt và cổ cũng bị nước mưa xối sạch. Có lẽ là bởi vì sắc mặt quá tái nhợt, trên mặt nàng lần đầu tiên hiện ra biểu tình có thể xem là yếu ớt, thanh âm đứt quãng: ” Tả Tử Thần, chàng lúc nào cũng máu lạnh hơn ta tưởng… Chàng, chàng muốn quên ta… Ta sẽ không cho chàng như nguyện…”

Tả Tử Thần cái gì cũng không nói, chỉ rút kiếm ra, từng nhát từng nhát ra sức chém vào kết giới kia, lại không khác nào dã tràng xe cát, chẳng thể phá hư chút nào.

Huyền Châu nở nụ cười, sau một khắc nước mắt lại tuôn xuống như mưa, thì thào nói: “Ta vẫn thật hoang đường… Sắp chết đến nơi, còn muốn chàng nhớ kỹ ta để làm gì? Đế Cơ… Đế Cơ là Đế Cơ của Đại Yến… Ta cũng là… công chúa. Chuyện cô ta có thể làm… Ta cũng có thể làm… Khi còn sống chưa làm được gì… Chí ít, chí ít khi ta chết… muốn… thiên hạ không còn yêu ma…”

“Keng” một tiếng, là tiếng thanh kiếm trong tay hắn bị kết giới đánh văng, bay ra xa rơi trên mặt đất.

Hắn chống tay lên kết giới