Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324545

Bình chọn: 7.00/10/454 lượt.

ình Uyên cười nói: “Thì ra là thế, ta còn tưởng là hồn phách gì chứ… Lại nói tiếp, vị huynh đài phía sau ngài kia, không phải là yêu quái gì đấy chứ? Sao không có đầu?”

Đám binh lính kia vốn chưa từng chú ý, nghe hắn nói vậy, đều soi đuốc tới nhìn, quả nhiên nhìn thấy vị thái tử không đầu kia đứng thẳng tắp trong mưa. Thái tử thân hình cực kỳ cao lớn, dù cho không có đầu cũng cao hơn người thường hai cái đầu, ngày xưa gã dẫn binh quét sạch chư quốc Trung Nguyên, đám tướng sĩ cực kì quen thuộc vóc dáng gã, lập tức liền hoảng sợ nhao nhao kêu lên: “Đó là thái tử! Thái tử không có đầu?!”

Quốc sư bắt đầu nổi giận, mắt lạnh nhìn Đình Uyên, hắn lại giống như không biết chuyện gì, vô tội mà hoang mang nhìn lão, thì thào: “Quốc sư, chuyện này là thế nào?”

Quốc sư sắc mặt âm trầm, chợt lấy hồn phách kia ra, hung bạo chụp vào lưng thi thể của thái tử, lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi xem chuyện này là thế nào!” Trong giọng nói thoáng hiện sát khí, những kẻ chứng kiến sự việc hôm nay quá nhiều, nếu tiết lộ ra ngoài, lời đồn lan ra chắc chắn sẽ khiến uy tín của thái tử giảm đi. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!

Hồn phách nhập vào sau lưng thái tử, thi thể vốn vẫn không nhúc nhích kia nhất thời bắt đầu hoa chân múa tay, mọi người thấy một thi thể không đầu nhảy múa loạn xạ, không khỏi sợ nổi da gà. Quốc sư lấy khối đầu gỗ vẫn buộc bên hông lão cẩn thận đặt lên cổ thái tử, gã lập tức ôm lấy đầu, giống như thống khổ, bỗng nhiên há to mồm, có vẻ muốn hét lên điên cuồng, lại không thể phát ra chút thanh âm nào.

“Rắc” một tiếng, khối đầu gỗ kia bị chính gã bóp nát, máu tanh nồng nặc bỗng nhiên từ đoạn đầu chảy ra, thi thể thái tử nặng nề đổ xuống bùn, không còn động đậy.

Xung quanh im phăng phắc, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng vô cùng quỷ dị này dọa cho sợ run.

Quốc sư sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên mắng nhiếc một tiếng: “Tiện nhân vô sỉ ——! Hồn phách là giả!”

Thân hình lão vụt sáng, nháy mắt liền đến bìa rừng trúc, làm như muốn lao vào.

Binh lính đứng gác hai bên do dự nhìn phía Đình Uyên, ánh mắt hắn lóe lên, chỉ suy nghĩ phút chốc, liền thấp giọng nói: “Chặn lại!”

Mấy trăm người ngựa chỉ sợ không đối phó được một lão quốc sư này, nhưng lúc này thật sự không thể kéo dài được nữa, không biết bao giờ mới chờ được một cơ hội khác. Sáng nay hoàng đế Thiên Nguyên ở trong ngự thư phòng nhận được một phong thư không đề tên, trong thư liệt kê đầy đủ các tội khi quân mà quốc sư phạm phải, trình lên rõ ràng chuyện lão mượn bụng hoàng hậu sinh ra một thái tử không có huyết thống hoàng tộc, còn nói giờ tý đêm nay tới núi Phượng Miên sẽ biết hết thảy chân tướng.

Hoàng đế đối với thái tử vốn cũng chẳng có nhiều tình cảm, mấy năm tình phụ tử chỉ sợ cũng bị những kiêng kỵ và e ngại thay thế từ lâu. Sau khi thái tử chết lão cũng chỉ ưu phiền vì sự nghiệp thống nhất Trung Nguyên chưa thành, thái tử dẫn đầu đã chết, Thiên Nguyên khó tránh bị các nước kia báo thù. Cho nên sau khi nhận thư, hoàng đế trái lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ thấy gã chết đúng là chuyện tốt.

Quốc sư phạm phải tội lớn khi quân lão cũng chỉ cấp cho nhị hoàng tử mấy trăm nhân mã tượng trưng, đại ý là muốn thuyết phục lão ta, dù sao hoàng đế vẫn tiếc nuối thuật trường sinh bất lão, đan dược quốc sư luyện chế còn chưa ra lò, lúc này mà giết lão ta, thật tiếc thay cho một lò đan dược trường sinh bất lão.

Đình Uyên rút trường đao, thừa dịp bọn lính ngăn lão quốc sư, quay lại thấy con yêu thú kia hãy còn gầm rú, xông thẳng tới nơi này làm như muốn bảo vệ chủ. Cổ tay hắn vung lên, một đao lưu loát chém xuống, đầu yêu thú lăn lông lốc như quả bóng cao su, cơ thể vẫn nhào thẳng tới chiến mã hắn đang cưỡi, may mà hắn trốn nhanh, lăn trên mặt đất vài vòng, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy mặt đất kịch liệt chấn động, vừa mới đứng lên lại ngã nhào xuống nước bùn.

Những người còn lại cũng không khá khẩm gì hơn hắn, mặt đất giống như trở thành biển nước chảy xiết, quay cuồng không ngừng, bỗng nhiên ở giữa lõm vào một khối lớn, mọi người không kiềm chế được đều bị cuốn xuống hố to, ngay cả quốc sư cũng không ngoại lệ, dưới chân trượt một cái lập tức ngã nhào vào. Lão phản ứng lại vô cùng nhanh, ngay tức khắc vươn cánh tay yêu túm được một cây trúc bên trên, thình lình trước mắt hàng vạn tia sáng trắng bạc mọc lên từ mặt đất, tựa như một lồng sắt khổng lồ, nháy mắt nhốt mọi người bên trong vầng sáng.

Ngay sau đó mặt đất ngừng chấn động, có kẻ cố gắng dùng đao kiếm chọc thủng kết giới màu bạc kia, ai ngờ kết giới nhìn thì mềm mỏng, thực tế lại cứng hơn cả vách tường kim cương, đao kiếm chém tới lóe ra tia lửa, không thể nào cạy mở ra được.

Đình Uyên ngồi ngay ngắn phía sau kết giới, tùy ý dùng tay sờ soạng một cái, dưới đáy lòng “à” một tiếng, đây là kết giới được tạo bởi thanh oánh thạch, có thể nhốt vạn vật thiên hạ. Thanh oánh thạch tính chất cổ quái, có thể hấp thu thể lực, yêu lực, tiên lực, bị nhốt trong đó càng giãy dụa thì càng vô lực, chẳng thà im lặng ngồi, yên lặng theo dõi biến hóa.

Hắn quay đầu thấy sắc mặt quốc sư rất khó coi, không khỏi cười một tiế


Disneyland 1972 Love the old s