Old school Swatch Watches
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327721

Bình chọn: 8.5.00/10/772 lượt.

lợi hơn mình một chút, kết cục này khiến nàng rất hài lòng.

Nàng cầm một ly trà lên uống, Tô Mạch Diệp liếc nhìn nàng, thần sắc như cười như không trên gương mặt phờ phạc đó khiến nàng lập tức lạnh buốt tận xương tủy, Phượng Cửu rùng mình một cái, nhớ ra vị nhân huynh đang ngồi đối diện mình còn có một biệt danh là Thiên diện thần quân.

Thiên diện thần quân Tô Mạch Diệp khẽ gõ ngón tay xuống bàn: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, cảm thấy đây là một kết cục tốt đẹp ư?”, Đưa mắt nhìn xa xăm ra hồ, nói: “Đây lại chẳng phải là kết cục gì, mà sau đó còn xảy ra khá nhiều chuyện, chuyện được coi là tốt, chỉ có một truyện đó”. Dừng lại một lát, nói: “Tức Trạch luôn tìm thời cơ để hòa ly[2'> với A Lan Nhược”. Ánh mắt vẫn nhìn về phía mặt hồ, nói tiếp: “Tức Trạch là một người trượng nghĩa, mặc dù cuộc hôn nhân này không có ý nghĩa với chàng ta, nhiều năm qua chàng ta chưa từng trình biểu nói đến việc hòa ly, vì thương xót A Lan Nhược là một công chúa có thân phận éo le, mang danh nghĩa thê tử của chàng ta, cuộc sống cũng tốt hơn một chút. Từ sau ngày hôm đó ở Kỳ Nam hậu sơn. Trầm Diệp và A Lan Nhược đã ở bên nhau hai năm, giữa bọn họ trong hai năm đó xảy ra truyện gì, ta cũng không rõ lắm, thời gian đó ta quay về Tây Hải, chỉ biết trong hai năm đó, Trầm Diệp vẫn bị giam trong phủ của A Lan Nhược”.

[2'> Một chế độ ly hôn thời cổ đại, đôi bên nam nữ cùng đồng ý ly hôn.

Phượng Cửu thầm nghĩ, Mạch thiếu gia nói chàng ta về Tây Hải cũng là vì Tây Hải có chuyện, chưa biết chừng là một cái cớ để thoái thác. Có thể lúc đó chàng ta đã hiểu được A Lan Nhược có ý nghĩa với mình như thế nào, đáng tiếc là giai nhân đã có mối lương duyên khác. Mạch thiếu gia vì bị tổn thương tình cảm nên mới quay về Tây Hải. Đã hiểu ra ẩn ý này, Phượng Cửu tự cảm thấy rằng khi nói chuyện cần tránh né điều này một chút, nói: “Những chuyện ngay cả ngài cũng không biết, không nhắc tới cũng không sao, chỉ là ban nãy ngài nói rằng còn khá nhiều chuyện không hay đã xảy ra, không biết đó là những chuyện gì?”.

Tô Mạch Diệp sững người lại một chút, hồi lâu, nói: “Trong sử sách có ghi, hai năm sau, Thượng Quân Tương Lý Khuyết lâm bệnh qua đời, thái tử Tương Lý Hạ kế vị, ngày kế vị là hai mươi tư tháng bảy, đúng ngày sinh của Long Thụ bồ tát. Bảy ngày sau khi kế vị, bộ tộc láng giềng là Dạ Kiêu chửi mắng thậm tệ bộ tộc Tỷ Dực Điểu dung túng cho dân vùng biên giới vượt biên săn bắn, xuất binh khiêu chiến. Tương Lý Hạ tử trận, Tương Lý Hạ không có con, theo đúng thứ tự thừa kế vương vị, nếu Quất Nặc không bị phế làm thường dân, nàng ta sẽ kế vị, sau đó tới A Lan Nhược, rồi tới Thường Đệ. Ngày mười chín tháng tám, Quất Nặc đang bị lưu đầy được đón về Vương đô kế vị, ngày hôm sau, A Lan Nhược thắt cổ tự vẫn”.

Phượng Cửu chấn động.

Tô Mạch Diệp nói tiếp: “Có thể là do A Lan Nhược hồn phi phách tán, mà theo lời của bộ tộc Tỷ Dực Điểu, thắt cổ tự vẫn là cách thức tốt nhất để hồn phi phách tán, nên bọn họ mới dám dùng cái đó để lừa gạt ta”.

Phượng Cửu lấy lại bình tĩnh trong giây lát, cau mày nói: “Ta từng nghe nói, sau khi A Lan Nhược qua đời, vị nữ vương kế nhiệm kia lập tức hạ lệnh liệt ba chữ tên của nàng thành cấm ngữ. Bây giờ ta lại có chút nghi hoặc, Quất Nặc qua mặt A Lan Nhược để kế vị, tông tộc lại cho phép ư? Hơn nữa bọn họ nói chắc như đinh đóng cột rằng A Lan Nhược đã thắt cổ tự vẫn, lại không hề đưa ra cho ngài một lý do gì sao? Còn Quất Nặc, tại sao nàng ta lại liệt ba chữ tên của A Lan Nhược thành cấm ngữ?”.

Sắc mặt của Tô Mạch Diệp không chút biểu cảm, nói: “Có tin đồn nói rằng, Thượng Quân không phải qua đời vì lâm bệnh, mà là do bị A Lan Nhược hạ độc”.

Chàng đưa mắt nhìn Phượng Cửu: “Đương nhiên, nếu là lý do này, câu hỏi mà ngươi đưa ra cũng không khó giải thích, nhưng liệu ngươi có tin vào lời đồn này không?”.

Phượng Cửu lắc đầu theo bản năng, bỗng nhớ ra, nói: “Còn Trầm Diệp lúc đó thì sao?”.

Tô Mạch Diệp lạnh lùng cười nói: “Trầm Diệp? Theo tin đồn, sau khi Thượng Quân qua đời, hắn ta đã được đón về Kỳ Nam thần cung, A Lan Nhược bị bắt giam vì cái chết của Thượng Quân, hắn ta từng dâng tấu…”.

Trong lòng Phượng Cửu bỗng trĩu nặng: “Trong tấu chương đã viết những gì?”.

Nụ cười trong ánh mắt của Tô Mạch Diệp vô cùng lạnh lùng: “Trong tấu chương thỉnh cầu giao vụ án của A Lan Nhược cho thần cung, nói rằng nàng đã phạm trọng tội như vậy, xét về lý cần để thần cung đích thân xử tử”. Dừng lại hồi lâu, nói: “Ngay ngày hôm sau, A Lan Nhược bèn tự vẫn”.

Q.4 – Chương 13

Đêm hôm đó, Phượng Cửu nằm mơ, trong giấc mơ mây đen mù mịt che kín bầu trời, gió thổi qua bình nguyên rộng lớn, lửa cháy khắp nơi, khói bụi tràn ngập trong không trung. Một con sông dài uể oải uốn lượn vắt ngang bình nguyên rộng lớn, bên sông thấp thoáng một bóng người.

Phượng Cửu mơ hồ nhận ra người đó mặc xiêm y màu đỏ, mặc dù nhìn không rõ hình dáng nhưng trong lòng lại biết đó chính là A Lan Nhược. Nàng mang theo vô số câu hỏi, dẫm lên đám cỏ khô, muốn lại gần nàng ấy hơn một chút, nhưng không hiểu sao, luôn không thể nào tiếp cận nàng ấy.

Nhìn thấy bóng người áo đỏ đ