
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327673
Bình chọn: 8.5.00/10/767 lượt.
Quân.
Hôm nay chàng quá là xui xẻo, hoặc giả nói, từ khi chàng bắt đầu nhận lời nhờ vả của Liên Tống vào trong này gặp Đế Quân, chàng đã luôn gặp xui xẻo. Cách thức theo đuổi cô nương của Đế Quân quá kỳ lạ khó lường khiến chàng không hiểu được, nhưng nếu Đế Quân biết chàng làm hỏng việc tốt của ngài ấy, chàng biết quá rõ mình sẽ có kết cục như thế nào.
Phượng Cửu ngồi ngược sáng trên một chiếc ghế, vẫn ngây người, không biết đang nghĩ gì.
Tô Mạch Diệp ho một tiếng, làm trái lương tâm, cứu vãn tình thế: “Thực ra, máu của giao long ấy mà, mặc dù hóa giải được một vài chất độc nhỏ, nhưng độc tình lại không nằm trong số đó, nếu độc tình đã ngấm vào máu của giao long…”.
Phượng Cửu đưa tay lên chống cằm, sắc đỏ trên mặt đã tan đi vài phần, lạnh lùng nói: “Ngài muốn nói rằng có thể con giao long đó đã bị trúng độc tình trước, lan truyền chất độc đó cho người khác cũng chưa biết chừng? Nhưng ví dụ ta trúng độc tình, ngài chạm vào máu của ta, lẽ nào cũng sẽ nhiễm độc tình ư? Trên đời làm gì có loại độc tình nào như vậy, Mạch thiếu gia, không phải ngài nghĩ rằng ta thật sự dễ bị lừa như vậy chứ?”.
Tô Mạch Diệp cười trừ một tiếng, dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh Đế Quân kề kiếm Thương Hà vào cổ mình như thế nào rồi. Hồi lâu, chàng ta thở dài một tiếng, nói với Phượng Cửu: “Trước đây ngươi nói với ta, ngươi muốn gặp được một người tốt hơn, một người mà khi ngươi gặp nguy hiểm sẽ tới cứu ngươi, sau khi cứu ngươi rồi sẽ không tùy tiện vứt bỏ ngươi, một người mà khi ngươi đau đớn sẽ an ủi ngươi. Ngươi có bao giờ từng nghĩ, chưa biết chừng người đang lừa gạt ngươi đó lại chính là người mà ngươi đang tìm kiếm?”.
Phượng Cửu sững người lại, nói: “Quả thực ta và ngài ấy ở bên nhau rất vui, nhưng…”.
Tô Mạch Diệp nói: “Thực ra người đó là ai, ta chắc cũng đoán được bảy, tám phần. Có phải ngươi cảm thấy rằng, đôi khi sở thích và tính cách của ngài ấy rất giống Đông Hoa Đế Quân không?”. Không đợi Phượng Cửu trả lời, lại nói: “Ta nghĩ, ngươi không phải là không thích ngài ấy, chỉ là cảm thấy điều này giống với việc biến ngài ấy thành cái bóng của Đông Hoa Đế Quân, đã bao nhiêu lần nói sẽ quên đi nhưng cuối cùng vẫn không quên được, ngươi đã nghĩ như vậy, đúng không?”.
Thực ra những câu hỏi của Tô Mạch Diệp, một nửa là bịa đặt. Đương nhiên, chàng ta cũng biết rằng những điều chàng ta bịa đặt thật hoang đường, Phượng Cửu chắc chắn sẽ lên tiếng phản bác, chàng ta chắc sẽ không tránh khỏi việc phải phải nói thêm khá nhiều lý lẽ không xác đáng nữa, cố gắng dẫn dắt nàng đi vào con đường không xác đáng này. Nếu nàng có thể nghĩ theo những lời chàng ta vừa nói một lần, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, nghĩ thêm nhiều lần nữa, chưa biết chừng lại tin rằng nàng quả nhiên đã thích Tức Trạch.
Sự việc tới ngày hôm nay, đây cũng là biện pháp duy nhất mà chàng có thể giúp đỡ Đế Quân.
Phượng Cửu trầm ngâm giây lát, trong giây lát đó, Tô Mạch Diệp đã uống hết nửa ly trà, chàng cảm thấy sự trầm lặng của Phượng Cửu trong lúc này chính là đang tập trung tinh lực để trách mắng chàng một trận đến nơi đến chốn, trận trách mắng này là do chàng tự chuốc lấy, chàng sẵn sàng chờ đợi.
Hồi lâu, Phượng Cửu cuối cùng cũng lên tiếng, hạ thấp giọng nói: “A, có thể ngài nói đúng”.
Nửa ly trà còn lại đã bị Tô Mạch Diệp rót thẳng vào trong cổ áo, tròn mắt há miệng nhìn Phượng Cửu.
Phượng Cửu lại trầm ngâm thêm giây lát, nói với chàng: “Hôm nay ngài nói rất nhiều, đều là những lời vàng ngọc khiến ta có cảm giác được mở mang đầu óc, ngài còn có điều gì muốn khuyên ta không?”.
Tô Mạch Diệp lập tức có cảm giác bồng bềnh không chân thực, giọng nói lại rất bình tĩnh, nói: “Ờ, không còn gì nữa, chỉ còn một câu, nếu ngươi quả thực thích ngài ấy, đừng thấy áp lực, có khả năng ngươi vốn thích kiểu người như vậy, thật trùng hợp cả Đế Quân và ngài ấy đều là kiểu người đó”.
Sau khi Mạch thiếu gia đi, Phượng Cửu đã ngồi rất lâu trong phòng của chàng ta, ánh sáng ban mai rực rỡ, rất hợp để suy nghĩ. Ban nãy, khi nói chuyện với Mạch thiếu gia, chỉ trong nửa tuần hương nàng đã lần lượt chuyển qua bốn cảm xúc từ kinh ngạc, phẫn nộ, nghi hoặc tới hiểu rõ, xoay chuyển đến nỗi nàng có chút chóng mặt, suy nghĩ mọi chuyện rất không rõ ràng. Nàng kinh ngạc vì Tức Trạch đã lừa gạt nàng, phẫn nộ vì Tức Trạch lại gạt nàng, nghi hoặc tại sao Tức Trạch lại lừa gạt nàng, hiểu rõ Tức Trạch lừa gạt nàng có thể vì thích nàng.
Khi hiểu rõ điều này, lúc đầu đương nhiên đã khiến nàng giật mình, nhưng trước đây khi cô cô Bạch Thiển của nàng dạy nàng bí quyết làm bài xem quẻ, có một câu nổi tiếng, đó là những người không có năng khiếu như họ, muốn thuận lợi qua được môn học này dưới tay của phu tử, cần phải nắm vững một loại bí quyết đoán mò, loại bỏ hết những khả năng đã biết, khả năng còn lại cuối cùng, cho dù trông có vẻ không thể có khả năng đó, cũng là khả năng lớn nhất, đó chính là bí quyết xem quẻ tướng mệnh.
Mặc dù, về việc có thích nàng hay không, Tức Trạch đã từng phủ nhận. Nhưng Phượng Cửu cũng được coi là một người từng trải trong tình trường, khi nhìn nhận sự việc đương