
ong sự giày vò.
Ông Tô Tịnh phóng tầm mắt ra xa, hình ảnh mười tám năm trước hiện về…
Nhờ vú Năm mang cho bình một bình trà . Ông Tô Tịnh lấy ghế ra sân nhâm nhi trà mà ngắm trời ngắm đất.
Nhưng có ai biết được ông ngồi ngắm cảnh hay không ? Trong màn đêm, khuôn mặt ông lạnh lùng kín bưng . Ông đang nghĩ gì ?
Cả năm nay, người ta phát hiện thấy ông thường im lặng, ít nói ít cười . Thay vào đó là một sự lạnh lùng khó tả.
Nguyên do từ đâu ? Có ai biết không ?
Tô Vĩnh Bình, đứa con trai độc nhất của ông là một chàng trai thông minh, tài giỏi . Ông Tô Tịnh đã đặt hết niềm hy vọng vào con . Ông đã sắm sẵn cho anh cả một thiên đường và tương lai phía trước ..
Sau một lần nghỉ mát cùng bè bạn, Tô Vĩnh Bình quen được một cô gái tên Hàn Uyển Hoa . Tiếng sét ái tình, rồi tình yêu chớm nở giữa hai người . Những lời thề non, hẹn biển dệt một tương lai.
Vĩnh Bình đưa Uyển Hoa về ra mắt cha, và ông đã phản đối kịch liệt.
Uyển Hoa đau khổ lắm, cô đành hy sinh mối tình đầu khuyên van Vĩnh Bình hãy làm tròn chữ hiếu . Nhưng Vĩnh Bình đâu chịu, anh nhất quyết cưới Uyển Hoa.
Hai người đưa nhau ra Nha Trang đăng ký kết hôn . Vĩnh Bình quyết định tạo dựng cuộc sống gia đình bằng hai bàn tay trắng.
Ông Tô Tịnh là người giàu có và có thế lực . Ông đâu để yên cho Vĩnh Bình . Giận dữ, ông Tô Tịnh cho người ra Nha Trang bắt Vĩnh Bình về, và bắt Vĩnh Bình phải tuyệt giao với Uyển Hoa.
Yêu chồng, đau khổ vì bị chia lìa, bụng mang dạ chửa, Uyển Hoa tìm về Đà Lạt van xin ông Tô Tịnh cho nàng ở cạnh chồng đến lúc sinh nở.
Khóc hết nước mắt vẫn không lay chuyển được ông, Uyển Hoa đành quyên sinh . Cũng may lão quản gia cứu kịp, nên tánh mạng Uyển Hoa và đứa bé trong bụng mới an toàn. Không cầu xin được cha, Vĩnh Bình hóa điên, hoá dại . Rồi thảm kịch bắt đầu xảy ra khi đứa bé ra đời được hai tháng tuổi.
Hôm ấy, bầu trời xám xịt, mưa giăng phủ kín . Ông Tô Tịnh đang ở phòng làm việc thì nhận được một hung tin . Tô Vĩnh Bình bị té xuống đèo và đã chết.
Trời đất như đảo lộn, ông Tô Tịnh điên cuồng mắng nhiếc Uyển Hoa . Ông cho rằng vì cô mà con trai ông mới chết.
Qúa uất ức, Uyển Hoa lao ra ngoài mưa . Vừa đau khổ, vừa thương tâm cho cái chết của chồng, Uyển Hoa đã lao xuống vực sâu phía sau ngồi biệt thự.
Qua cơn mưa đó, sáng hôm sau, người ta nhìn thấy trong ngồi biệt thự “Tô Bình” có hai cái quan tài đặt song song nhau . Người chết còn quá trẻ.
Đứng bên cạnh hai quan tài ấy là một người phụ nữ, trên tay bồng đứa trẻ sơ sinh, đầu quấn khăn tang trắng . Đứa bé đang khóc, có lẽ đòi sữa mẹ.
Ông Tô Tịnh từ trong bước ra, nhìn đứa bé trên tay vú Năm, nhỏ nhẹ:
– Hãy vào cho nó uống sữa đi !
Chỉ trong một đêm thôi, ông Tô Tịnh đã khác đi thấy rõ . Khuôn mặt vốn già còn già thêm . Đôi mắt ông luôn ánh lên những tia đau khổ, dằ vặt . Cái chết của hai con người, hai cuộc đời đã làm ông triền miên trong dau khổ.
Vú Năm ẵm đứa bé trở ra, nó không còn khóc nữa . Đôi mắt ráo hoảnh nhình ông Tô Tịnh mỉm cười.
Ôm đứa bé vào lòng, ông Tô Tịnh bật khóc:
– Cháu của ông ..
Lão quản gia và vú Năm cũng không cầm được nước mắt . Họ nói trong nghẹn ngào:
– Ông chủ ! Đừng bỏ rơi con bé, nó vô tội.
Ông Tô Tịnh quắc mắt:
– Ai bảo tôi bỏ rơi nó ? Từ đây hãy gọi nó là Tô Ức Mi . Tôi muốn con bé được sống trong sung sướng và vui vẻ.
– Da.
– Vú Năm có trách nhiệm săn sóc Ức Mi . Câu chuyện hôm nay, không ai được nhắc đến !
– Da. Sau cái chết của Tô Vĩnh Bình và Hàn Uyển Hoa, ngôi biệt thự trở nên độc lập âm thầm và lặng lẽ . Tiệc tùng và cả một người khách cũng không.
Ông Tô Tịnh như sống đời ẩn dật, ông chỉ biết vui đùa với cháu. Tô Ức Mi là người thân duy nhất của ông và cũng là người ông yêu thương nhất.
Ngày Ức Mi lớn, con bé muốn gì là được nấy . Chơi đùa nghịch phá, Ức Mi quậy phá như một đứa con trai, có khi hỗn cả với ông Tô Tịnh, nhưng ông không nói gì . Bởi vì ông đang bù đắp cho Ức Mi mà.
Ức Mi không hề có khái niệm về cha và mẹ của mình . Cô bé chỉ biết họ mấ do một tai nạn, thế thôi.
Ức Mi càng giống Vĩnh Bình và Uyển Hoa bao nhiêu thì ông Tô Tịnh càng ray rức bấy nhiêu . Tội lỗi do ông gây ra muôn đời không thể tha thứ.
Hàng đêm nằm mơ, ông thường thấy Vĩnh Bình và Uyển Hoa, nhưng họ không hề trách ông . Họ chỉ yêu cầu ông dạy Ức Mi nên người.
Câu chuyện mười tám năm tưởng đâu quên lãng, nhưng không ngờ nó lại tái diễn trong đầu của ông . Nó giết lần mòn ông trong đau khổ và ăn năn . Hai đêm nay, ông luôn thấy Vĩnh Bình . Và mỗi lần thấy như vậy, sức lực của ông cạn kiệt dần . Chẳng lẽ Vĩnh Bình đang chờ đợi ông sao ?
Cho ông giày vò lương tâm mình ngần ấy cũng đủ rồi . Đã đến lúc ông phải nợ cho quỷ thần . Nhưng Ức Mi còn quá nhỏ, lãnh quản gia và vú Năm cũng đâu sống dược bao lâu.
Chậm chạp đi về phòng, ông Tô Tịnh quyết định viết cho người bạn mình bao năm không gặp một lá thư…
– Hù!
Vú Năm giật mình buông rơi cái rổ:
– Phật độ mi à ?
Bà còn chưa hết hoàn hồn thì đã nghe tiếng cười trong trẻo vang lên ở phía sau lưng . Vú Năm quay lại, mắng:
– Còn cười được sao ? Con