Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214253

Bình chọn: 10.00/10/1425 lượt.

u và im lặng chịu đựng khi bị người khác mắng chửu dù họ có vu oan hay nói không đúng về mình. Hương cũng không biết đường để nói lại.

Mặc dù hay chửu mắng Hương nhưng bà Dung luôn thương Hương. Bà dậy sớm nấu cơm cho cả nhà. Bà còn cẩn thận làm sẵn một phần thức ăn cho Hương mang đến trường.

_Bốp !

Một cái gối bay thẳng vào mặt Hương. Bà Dung hét.

_Hương ! Con có biết mấy giờ rồi không ? Con không muốn đi học hả ?

Mắt nhắm mắt mở. Chỉnh lại cặp kính dày cộm đeo trên sống mũi. Hương ngái ngủ nói.

_Vâng. Con dậy ngay !

Bà Dung nhìn mái tóc rối như tổ quạ của Hương. Nhìn cặp kính lúc nào cũng đeo trên sống mũi. Nhìn bộ quần áo nhàu nát như rẻ rách của Hương. Bà than thở.

_Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái vô tích sự như thế này hả Trời ? Nếu nó mà là con trai thì tôi còn không có gì để phàn nàn nhưng một cô gái như nó thì làm sao lấy được chồng, chưa hết mai sau làm sao nó có thể đối chọi được với người ta.

Hương cúi đầu đáp.

_Mẹ đừng lo. Con hứa là con sẽ cố gắng thay đổi.

_Cốp !.

Bà Dung thẳng tay cốc Hương một cái vào đầu thật đau.

_Con im đi ! Lúc nào con cũng nói thế nhưng con có làm được gì đâu. Mẹ thấy thà rằng mẹ từ bỏ hy vọng vào con còn hơn hy vọng rồi lại phải thất vọng. Đúng là bực mình. Mau dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi đi học đi.

Bà Dung xăm xăm đi ra khỏi phòng. Cánh cửa bị đóng một cách thô bạo. Hương rùng mình nghe tiếng cánh cửa bị đập mạnh vào bản lề.

Mặt Hương buồn rười rười. Hương biết bản thân mình vô tích sự. Biết mình không thể làm gì để giúp gia đình, không thể làm gì để bố mẹ tự hào về mình.

Tuy là chị em nhưng Tuấn khác hẳn Hương. Tuấn thông minh, lanh lợi. Tuấn luôn học giỏi và luôn làm bố mẹ hài lòng. Còn Hương ngược lại, Hương chỉ khiến họ thất vọng và bực mình thêm.

Không ai sinh ra trên đời này lại muốn mình trở thành một kẻ vô dụng, bất tài và xấu xí nhưng biết làm sao được khi mình được sinh ra với hình hài như thế.

Cố nở một nụ cười gượng gạo, tự trấn tĩnh bản thân. Hương nhanh chóng đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo. Lúc Hương bước xuống bếp. Bố mẹ và em trai đã ngồi sẵn ở trên bàn từ khi nào rồi.

Hương kéo ghế ngồi xuống. Ông Sơn quan tâm hỏi.

_Hôm nay là buổi học đầu tiên của con ở trường đại học Thiên Tân ?

Hương gật đầu đáp.

_Vâng.

_Con hãy cố gắng học cho tốt. Bố mong mai sau con có thể làm được một việc gì đấy.

_Con hiểu. Con sẽ cố gắng không phụ sự kỳ vọng của bố.

Nghe giọng buồn bã và thiểu não của con gái. Ông Sơn hiểu những khó khăn và vất vả mà Hương phải chịu đựng khi đi học cùng các bạn trong lớp. Ông biết con gái ông luôn luôn bị bạn bè bắt nạt và trêu chọc.

Ông thở dài. Miệng lưỡi của con người thật độc ác. Chỉ cần họ không thích, họ sẵn sàng nói xấu và hạ nhục người khác ngay trước mặt hay tìm cách ngấm ngầm thỏa mãn sự đố kị của họ bằng cách tung tin sau lưng nạn nhân của họ.

Ông mặc dù thương con gái nhưng không có cách gì để giúp Hương. Ông không thể nhốt Hương suốt ngày ở nhà. Hương cần đi học, cần hòa nhập với xã hội, cần tạo dựng các mối quan hệ và cần học cách làm thế nào để tồn tại.

Ông nghĩ nếu thương Hương, ông cần cho Hương tự tìm cách đề điều chỉnh cho phù hợp với cuộc sống của mọi người. Ông có thể cho Hương lời khuyên nhưng không thể sống thay Hương được. Kinh nghiệm là do chính bản thân mình tích cóp, dù có học được của người khác mà không đem ra thực hành thì cũng bằng thừa.

Bà Dung không nói gì. Bà biết dù có khuyên bảo Hương thế nào thì kết quả cũng giống nhau. Đã bao lâu nay mỗi lần Hương bắt đầu một năm học mới dù là ở trường cấp một, cấp hai, hay cấp ba. Bà cũng đều khuyên bảo Hương đủ điều nhưng kết quả càng ngày càng tệ hơn.

Bà cũng chuyển dần từ nói nhẹ sang nói nặng, bà đã cố hết sức để làm Hương thay đổi nhưng Hương vẫn thế, vẫn là một con ngốc, một đứa con gái xấu xí và luộn thuộm.

Bà nhìn cặp kính dày cộm, nhìn mái tóc bù xù, nhìn thân mình tròn lăn của Hương. Bà bực mình thấy Hương không giống bà ở điểm gì cả. Tuy sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó nhưng bà luôn là tâm điểm chú ý của các chàng trai.

Bà xinh đẹp, mảnh khảnh, mái tóc đen dày. Bà nhìn cô con gái xấu xí của mình mà chán nản và than thầm. Từ nhỏ đến lớn, Hương chỉ chơi thui thủi có một mình. Hương không có bạn, không có ai đến nhà chơi hay thăm hỏi, ngay cả sinh nhật Hương cũng chưa một lần được tổ chức. Một cô gái ngay cả bạn cũng không có như Hương thì làm gì có người yêu. Bà tự hỏi không biết mai sau khi thực sự đã đi làm rồi. Hương có thay đổi được tính cách và nhận thức của mình không ? Nếu không thay đổi được, Hương vẫn mãi chỉ là một đứa con gái vô dụng và bất tài trong mắt bà.

Tuấn học ở một ngôi trường cấp một cách nhà khá xa nên nhiệm vụ đưa đón giao cho Hương đảm nhận.

Ăn xong, Hương đứng lên. Bà Dung đưa hộp cơm cho Hương.

_Con mang theo mà ăn.

_Cảm ơn mẹ.

Tuấn buông đũa. Uống hết cốc nước lọc ở bên cạnh. Tuấn chào bố mẹ.

_Thưa bố mẹ. Con đi học đây.

Bà Dung cười.

_Ừ. Chúc con học tốt.

Tuấn mỉm cười. Ông Sơn xoa đầu Tuấn. Hương đứng nhìn cử chỉ thương yêu của bố mẹ dành cho em trai. Tuy


pacman, rainbows, and roller s