Pair of Vintage Old School Fru
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214281

Bình chọn: 9.5.00/10/1428 lượt.

ng chứng kiến một chuyện nào hy hữu như chuyện này.

Hương lôi giật hắn đứng về phía sau lưng mình. Hương ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng vào mặt cô ta.

_Cô có thể hạ màn được rồi đấy. Tôi đã nhường anh ấy cho cô hết lần này đến lần khác nhưng vì cô không biết trân trọng nên cô mới mất. Biết điều thì cô mau biến đi, đừng để tôi phải nói rõ lý do tại sao ?

Hương làm cho tất cả mọi người ở đây đều sốc không thể tả, sốc không thể tưởng tượng được. Sao trên đời này lại có một cô hành động một cách không biết phép tắc và liêm sỉ như Hương.

Đã tự tiện xông vào lễ cưới của người khác, phá ngang, bây giờ còn dám đuổi cô dâu đi nữa, thật không thể nào hiểu nổi. Quá kì lạ !

Họ đều im lặng, đều nín thở, ngừng nói chuyện, ngừng làm việc riêng để theo dõi trận chiến giữa Hương và cô ta. Họ muốn biết cuối cùng ai sẽ là người rơi lệ, tủi nhục rời khỏi lễ đường.

Họ bắt đầu có hứng thú với lễ cưới kịch tính hơn cả phim hành động này.

Mỗi lần Hương nổi nóng, hay cáu giận, việc duy nhất mà hắn làm là đứng im nhìn Hương, dõi theo từng hành động của Hương.

Lòng hắn đang ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Hắn thích cảm giác được Hương coi là người quan trọng trong cuộc đời mình.

_Cô đang nói cái quái gì đấy hả ? Cô đúng là không biết liêm sỉ là gì ?

Cô ta gào lên. Cô ta thực sự đã nổi điên.

_Vâng. Đúng là tôi không biết liêm sỉ là gì nhưng ít ra tôi cũng không dùng thủ đoạn và hành vi bỉ ổi để cướp người yêu của người khác. Cô có dám nói trước mặt mọi người ở đây là cô đang mang thai đứa con của anh ấy, dám nói là cô không dùng đứa bé không có thật để ép anh ấy lấy cô không ?

Hương cười nhạt, ánh mắt nhìn cô ta vừa thương hại, vừa chán ghét, vừa căm hận.

Vì cô ta, Hương đã mất hai năm trong cuộc đời sống trong đau khổ, sống trong nhớ thương. Vì cô ta, thêm một lần nữa Hương lại bị đẩy xuống vũng bùn của địa ngục, suýt chút nữa, Hương lại đánh mất hạnh phúc của cuộc đời mình.

_Cô…cô… !

Cô ta hoàn toàn á khẩu. Mắt cô ta dại đi như một người bị bệnh điên, mặt cô ta trắng bệch trông như một kẻ vừa mới trúng thương hàn và mất quá nhiều máu.

Lúc trước mọi người ở đây ủng hộ và thương hại cô ta bao nhiêu thì nay họ tỏ ra chán ghét bấy nhiêu.

Bằng vào những cử chỉ, biểu hiện và hành động của hắn dành cho Hương, họ cũng có thể hiểu được tình cảm của hắn giành cho Hương là thật hay giả, là yêu hay không yêu, họ cũng có thể đoán được trong lòng hắn cô ta có giá trị gì ?

Nếu Hương không vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cô ta ở bệnh viện nơi mà cô khám thai thì có lẽ suốt cuộc đời này Hương cũng không có được hạnh phúc và lật tẩy được cô ta.

Hương đã định để cho hắn lấy cô ta nhưng vì Phong khuyên nhủ và động viên Hương hãy dũng cảm đứng lên đòi lại hạnh phúc của mình nên cuối cùng đến gần phút chót Hương đã nhờ Phong chở mình đến đây, cũng may là còn kịp lúc.

Hương vừa mới dứt lời, hắn lập tức lôi Hương đứng phía sau hắn. Hắn làm thế một phần vì hắn sợ cô ta sẽ làm hại đến mẹ con Hương, một phần vì hắn muốn xác nhận lại những lời mà Hương vừa mới nói là thật hay giả.

_Cô nói đi ! Điều đó có phải là sự thật không ?

Giọng hắn hoàn toàn lạnh, lạnh như băng ngàn năm.

Một khi hắn đã lấy lại được tự chủ và con người lạnh lùng trước kia, hắn sẽ khiến cho mọi người phải khiếp sợ và run rẩy khi nói chuyện với hắn.

_Em..em… !

Cô ta khó nhọc không thốt nên lời, cô ta cảm tưởng mình đang uống phải thuốc độc.

_Nói nhanh lên ! Tôi cho cô năm phút ! Nếu cô không nói rõ, cô mà bắt tôi phải tự đem cô đến bệnh viện, tự ngồi bên cạnh cô để nghe bác sĩ thông báo cô có thai hay không, lúc đó tôi không đảm bảo cô sẽ sống được những ngày tháng bình yên đâu.

Răng hắn sít lại, mắt hắn là hai ngọn lửa đang thiêu cháy cô ta.

Hắn ung dung, hắn ngạo ngễ, hắn đứng trên cao đang quan sát một tội phạm quỳ mọp dưới đất chờ nghe hắn phán tội.

Những tiếng sì sầm to nhỏ lại vang lên. Không cần phải chờ nghe cô ta nói, điệu bộ và cử chỉ hốt hoảng của cô ta cũng đủ thấy cô ta thực sự không có mang thai mà đang dở trò để lấy được hắn.

Cô ta nghĩ ngây thơ rằng chỉ cần lấy được hắn rồi mang thai sau cũng không sao.

Nhưng thật không ngờ mọi chuyện đã không diễn ra theo mong muốn của cô ta.

Khi nhìn vào ánh mắt đáng sợ và khuôn mặt lạnh lùng chứa toàn sát khí, chán ghét và căm hận của hắn.

Cô ta đi giật lùi, một bước, hai bước, cô ta quay lưng bỏ chạy.

Chưa kịp chạy ra khỏi lễ đường, cô ta bị Phong đứng chắn ngang trước mặt. Cô ta còn chưa kịp hét Phong đứng tránh sang một bên cho cô ta đi, hắn lạnh lùng bước đến.

Cô ta quay đầu nhìn lại. Mặt cô ta cắt không còn một giọt máu.

_Cô không có gì để nói với tôi à ?

Hắn cười lạnh, miệng hắn xếch lên.

_Cô có biết là từ trước đến nay tôi ghét nhất là bị người khác mang ra làm trò đùa không ? Ngày trước tôi thực lòng yên cô, nhưng cô chỉ dùng tôi như một nấc thang để cô vươn cao hơn. Tôi đã từng hận cô, căm ghét cô, lẽ ra tôi không nên tha thứ cho cô, vì cô khóc lóc, cầu xin tôi bỏ qua cho những hành động phản bội và sai lầm của cô nên tôi đã dễ dàng để cô ở bên cạnh tôi, tôi đã luôn cố gắng bảo vệ v