
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3214365
Bình chọn: 9.5.00/10/1436 lượt.
đang dần thành hình trong bụng cô ta.
Hắn đau khổ, lòng phẫn uất nhưng không thể làm gì được, hắn tuy máu lạnh nhưng hắn cũng hiểu được cảm giác của một đứa trẻ sinh ra và lớn lên không có tình yêu của cha mẹ sẽ sống một cuộc sống như thế nào.
Hắn đã từng trải qua nên hắn biết, hắn thấu hiểu.
Hắn có thể bảo cô ta phá bỏ cái thai nhưng những ngôn từ tàn nhẫn đó hắn không thể thốt ra, dù sao đứa bé cũng vô tội, cũng là con của hắn, hắn phải có trách nhiệm với nó.
Thế mới biết lăng nhăng cũng có ngày gặp vận hạn.
Hắn tự sỉ vả hắn ngu, hắn dại khờ, hắn hối hận, hắn tiếc nuối nhưng cũng còn có ích gì nữa. Sự thật dù có đớn đau, dù có khủng khiếp cũng vẫn mãi là sự thật, hắn không thể phủ nhận, không thể trốn chạy.
Không lẽ hắn và Hương sẽ vĩnh viễn chia lìa ?
Hương đã bỏ đi, bỏ đi thật xa nhưng ác quỷ vẫn tìm được, sau một tuần Hương chạy chốn, hắn biết Hương đang ở đâu.
Hương thuê một căn nhà trọ nhỏ để sống, Hương cũng tìm được cho mình một công việc là dạy trẻ ở trường mần non Tư Thục Cửu Long.
Hương yêu thích trẻ con, yêu những những đôi mắt to tròn thơ ngây, yêu những tâm hồn trong trắng không vẩn đục, yêu những câu nói ngô ngê không vương bụi trần. Ở bên bọn trẻ, Hương có thể là chính mình, có thể thật sự thư giãn được đầu óc.
Hương không còn phải lo lắng đối phó với những âm mưu, thủ đoạn, phải đối trọi với những phong ba bão táp mà những người được mệnh danh là trí thức, là thành đạt, là lễ nghĩa gây ra cho mình.
Trưa nay, trường mầm non vừa mới tan trường, Hương đóng cánh cổng.
Một chiếc xe hơi màu đen, bóng loáng, sang trọng đã đậu sẵn trước cổng và chờ Hương từ bao giờ rồi.
Hương vừa mới lấp ló sau cánh cổng, một bàn tay chắc khỏe, mạnh mẽ và nam tính nắm chặt lấy tay Hương.
Hương giật mình, sợ hãi ngước mắt nhìn lên. Khi đối diện với đôi mắt xanh biếc hơn mây trời, thăm thẳm hơn đại dương mênh mông, lòng Hương vỡ nát, con tim tan thành từng mảnh.
Hương đã cố chạy trốn, cố lánh xa hắn, sao hắn vẫn còn đi tìm Hương làm gì ? Sao hắn không để cho Hương đi, hắn đã có con với một người phụ nữ khác, hắn cũng sắp lấy người ta, hắn bắt Hương về chẳng lẽ hắn thực sự muốn Hương làm nhân tình của hắn ?
Nước mắt trên khóe mi dâng đầy, Hương hất tay hắn ra khỏi tay mình.
_Làm ơn để cho tôi yên !
Hương đau đớn thốt nên một câu.
_Hương ! Theo anh về !
Hắn bực bội quát lên.
Nước mắt Hương lăn dài trên má, từng giọt từng giọt đua nhau rơi.
Hắn đúng là ác quỷ, là một kẻ bá đạo chuyên quyền, đã làm sai như thế, hắn không thèm giải thích, không thèm xin lỗi, không thèm an ủi, động viên. Hắn lại hung hăng quát nạt, hung hăng mắng nhiếc như thể Hương mới chính là người đã làm sai, còn hắn là ông chủ nên hắn có quyền.
Tờ giáo án trên tay Hương rớt xuống đất, Hương bịt chặt miệng, cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ. Hương đâu có mong mình sẽ có thai với hắn.
Hắn là cha của đứa con trong bụng Hương, nhưng Hương biết làm thế nào. Hương không thể nói cho hắn biết, không thể ép hắn yêu mình, lấy mình vì người đàn bà kia cũng đang mang thai đứa con của hắn.
Cuộc đời Hương mới thảm thương, mới tủi nhục làm sao !
Trong lòng hắn, Hương mãi mãi là người xếp ở vị trí thứ hai.
Nhân tình !
Hai từ này rất hợp với Hương. Trong mọi hoàn cảnh, Hương và hắn có thể ở bên nhau cả đời, Hương không thể có một danh phận chính thức trong lòng hắn, không thể mong hắn coi mình là chính thất, không thể mong hắn chỉ yêu duy nhất một mình mình.
Đắm say ! Cuồng si ! Đam mê ! Thì đã sao ?
Hắn suốt đời vẫn mãi chỉ là một kẻ lăng nhăng, là một người không biết trân trọng tấm chân tình của Hương. Hắn là một tên bá đạo, một kẻ luôn chỉ thích làm theo ý mình, hành động theo cảm tính, hắn không cần, cũng chẳng quan tâm Hương nghĩ gì và cần gì.
Cảm giác và tình cảm của Hương vốn không quan trọng với hắn !
Trái tim Hương đã bị vỡ nát vì hắn. Hương đã bị hắn đem ra làm trò đùa hết lần này đến lần khác.
Hai năm trước, rồi hai năm sau, có khác nhau là bao. Mặn nồng được mấy hôm, hắn và người tình cũ lại quay về với nhau. Lần này cô ta còn có đứa con của hắn.
Hương cười, cười thê thiết, cười thống khổ, cười ra nước mắt, cười như một kẻ mất trí.
Hương mong mình nhanh chết đi ! Nhanh biến mất ! Nhanh quên được hắn !
Tay xoa nhẹ vào bụng. Hương đau khổ quá !
Đứa bé vô tội, nó không đáng bị Hương hành hạ thân xác của chính mình như thế, một người mẹ lúc nào cũng âu sầu, buồn phiền, đau khổ quá độ làm sao chăm sóc tốt bản thân, làm sao đảm bảo đứa trẻ trong bụng mình được phát triển bình thường và khỏe mạnh.
Dù có làm gì, có xẩy ra chuyện gì, đứa bé vẫn chịu thiệt, vẫn chịu đả kích lớn nhất.
Hương thì thầm xin lỗi nó hàng vạn, hành nghìn câu. Hương mong nó hiểu và tha thứ cho mình.
Thấy Hương khóc, lòng hắn như có ai sát muối, như có ai cào, trái tim hắn cũng vỡ tan theo từng giọt nước mắt của Hương.
_Hương ! Anh…!
Hắn đau khổ không thốt nên lời. Hắn cảm thấy bất lực, cảm thấy mình thật đáng khinh, chính bàn tay hắn đã phá nát hạnh phúc của chính mình.
Hắn biết hắn yêu Hương, cần Hương, muốn lấy Hương nhưng xem ra hắn không t