
óc cho hai coi – Nó cùng đường không biết nói gì nữa đành lấy cái lí do hết sức quá ư là con nít đó ra hù anh.– Em mà khóc hai đá em ra khỏi phòng miễn bàn luận – anh lại cười đểu nói.– Huhu, hai không thương em mà – Nó cãi không lại thêm cái vẻ mặt đáng ghét của anh mình Nó lại trở về là Nó của 4 năm trước rồi.– Ackack, thôi thôi hai sợ em rồi, hai hứa là từ nay sẽ lễ phép hơn “một chút” với người làm được chưa – anh đầu hàng, tuy biết là nó giả vờ nhưng lỡ mà chọc nó khóc thật thì nguy.– Tại sao lại chỉ có 1 chút là sao chứ??? – Nó nhăn nhó chưa chịu nín.– Chứ muốn sao?? hay muốn hai đá em ra ngoài??? – Anh lại không kìm được chọc nó típ.– Ấy ấy, thôi thì 1 chút cũng được, từ từ mình tập làm quen dần cũng được – Nó bỗng dưng đổi giọng nhe hàm răng đều như bắp trắng như vôi của mình cười một cách nham nhở làm anh phì cười.– Thôi đi tắm đi rồi đi ngủ, hai làm xong cái này rồi sẽ vào sau – anh nói với nó, không đùa giỡn nữa.– Ok! – Nó bay thật nhanh ra ngoài vì cũng mệt lắm rồi. – Khoang đã, phòng nào?? – Nó đột nhiên bay ngược vào làm anh đang nghe điện thoại nhém chút nữa rớt luôn.– Trên lầu 3 ở cuối hành lang bên tay trái – Anh bỏ điện thoại ra nói với Nó.– Ok! – Nó nói rồi lại bay như tên lửa ra khỏi phòng làm anh phì cười.– Sao rồi??? – anh cười cười nhìn Nó bay ra khỏi phòng rồi đưa diện thoại lên tai hỏi người ở đầu dây bên kia.– Con nhỏ đó quậy phá quá đi – Người ở đầu dây bên kia trả lời anh.– Nó lại quậy phá gì à?? – Anh bật cười hỏi lại.– Không lẽ lúc nào nó ra tay cũng có máu đổ sao?? – Tên đó hỏi lại anh, nếu không nhầm thì hắn đang nhăn nhó.– Nó lại làm gì nữa đây?? – Anh lại hỏi ngược lại tên ở đầu dây bên kia. (ackack, hai anh này sao mà cứ hỏi nhau k v??? aj sẽ là ng tl đây??? Minh&Hắn: Mi chứ ai *cười đểu*, hix, nhân vật của tui mà nc w tui kiũ v ák (⋋▂⋌))– Thì quậy phá trong quán đã rồi thì ra ngoài quậy phá thôi, đi theo nhỏ dọn mệt nghỉ luôn – Tên kia trả lời giọng có vẻ mệt mỏi.– Cũng chỉ vì cái nón chết tiệc của cậu thôi – Anh nở một nụ cười đểu hết chỗ nói trả lời tên kia.– Nhắt tới cũng đúng, hầu như lúc nào cũng liên quan tới cái nón đó thì phải. – Hắn cũng bật cười nói.– Thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi, chuyện công ty sao rồi?? – Anh đánh trống lãng sang chuyện khác rồi thì hai người bàn về việc công ty tới khoảng 30′ thì cũng xong.Anh tắt điện thoại rồi đi lên lầu, lúc này Nó đang ngồi sấy tóc trong phòng. Vửa thấy anh mở cửa bước vào thì Nó đã réo.– Hai sấy tóc cho em – Nó cười cười nhìn hai nó.– Đến khi nào em mới chịu lớn lên vậy nhóc??? – Anh lắc đầu ngán ngẩm nói nhưng vẫn nhận cái máy sấy tóc từ tay Nó để sấy tóc cho Nó.– Đến khi nào em muốn thì tự nhiên em sẽ lớn thôi – Nó nhe răng cười nham nhở.– Chắc anh phải gã em đi quá – anh cười cười gian tà nhìn nó trong gương.– Huhu, không chơi hù con nít như thế nhá, em không đi đâu đâu, có hai là được rồi – Nó giả vờ khóc nói.– Thôi đi cô hai, tôi còn phải lo cho nhóc Bu nữa, cô lo mà đi nơi khác đi – Anh chọc Nó.– Huhu, hai hết thương em gái rồi – Nó cười tươi nói.– Bótay với em rồi, thôi đi ngủ đi mai còn đi chỗ này với hai nè – Anh nói rồi đẩy nó lại giường rồi bước vào nhà vệ sinh.– Night hai – Nó nói rồi trèo lên giường nằm ngủ, hình như có hơi của anh cho nên không cần đến những viên thuốc ngủ và chai rượu nữa nó cũng có thể yên giấc, và càng dễ chịu hơn khi có vòng tay của anh ôm nó vào lòng như ngày nào, đã từ lâu lắm rồi Nó mới có được một giấc ngủ yên bình như thế.– Em gái ngốc à, em đã chịu khổ nhìu rồi, anh hai xin lỗi đã bỏ em đi quá lâu, cũng sắp đến lúc moi chuyện kết thúc rồi em à – anh ôm nó vào lòng nói nhỏ với nó, được hơi ấm của anh nó nhoẻn miệng cười nụ cười hạnh phúc và chìm sâu vào giấc ngủ, và lần đầu tiên trong 4 năm trời nó đã có 1 giậc mơ không có sự chết chóc mà là một màu hồng của niềm hạnh phúc.Đọc tiếp Sự trả thù của quỷ – Chương 17 Chapter 17 – Kyo ơi là Kyo!!!– Êh tụi bây có nghe gì chưa??? – Một con nhỏ từ ngoài chạy vào nói một cách khó khăn vì có lẽ chạy quá trớn.-Chuyện gì thì bình tĩnh lại xem nào – Một nhỏ khác vừa nói vừa kéo nhỏ ngồi xuống cùng đưa cho nhỏ lon coca.– Nghe nói hôm nay lớp mình sẽ đổi chủ nhiệm đó – Nhỏ nói sau khi uống hết cả nữa lon nước.– Chuyện gì lạ đâu, tụi mình chơi bà Liên đó như vậy không bỏ đi mới lạ – Nhỏ lúc nãy cười nói.– Chuyện đó thì không có gì lạ, nhưng bất ngờ là mày có biệt ai sẽ là chủ nhiệm lớp mình không?? – Nhỏ kia nói típ.– Lại là ông già khó tính nào đó chứ gì – mấy nhỏ ngồi chung cùng đồng thanh nói. Kyo đang ngồi bên bàn mình nhìn Rika cười cười.– Không phải, không những người này không già mà còn rất trẻ, quan trọng hơn nữa là người này rất nổi tiếng – nhỏ báo tin lại phản bác.– Vậy người này là ai nói coi, con tổng thống à?? – mấy nhỏ kia lại cười cợt nói.– Thôi không nói tụi mày nữa, tới rồi kìa – nhỏ đó vừa dứt lời thì chuông cũng vừa reo báo hiệu giờ vào lớp.– Hahaha, con này nay nó biết sợ kìa bey ơi – nhỏ lúc nãy đưa lon nước cho nhỏ này cười to nói.– Ai là người biết sợ? – Tiếng nói lạnh lùng của Ken phát ra làm tụi kia tái mét mặt, và the