
đớn, đồng thời cô cũng để lại cho anh một nỗi đau khác không kém độ sâu và sắc.”– Nó không chỉ ở đây mà còn khắc sâu vào đây. – Anh liếc nhìn vết sẹo rồi nắm lấy tay cô di chuyển từ từ đến vị trí trái tim mình. Ánh mắt vẫn không buông tha cô một giây nào – Trong suốt sáu năm nay nó luôn nung nấu trái tim anh khiến anh như điên loạn vì hình ảnh của em tràn ngập trong đầu…. Giờ phút này nó càng nóng bỏng trong tay em…nhưng hoàn toàn là do hạnh phúc mà ra.Khóe mắt Như Tuyết ươn ướt vì xúc động. Cô cười ấm áp dựa vào vai anh đùa vui:– Vậy…chúng ta coi như hòa nhau.– Không…. Anh là người lời lãi quá nhiều. Vì vậy….cảm ơn em….. Anh sẽ dùng tất cả thời gian còn lại bù đắp cho em. – Anh nhìn sâu vào mắt cô, chân thành hứa hẹn.Qua tròng mắt anh, bộ dạng tin tưởng và hạnh phúc của cô hiện lên rõ nét. Đúng vậy, cô tin anh nói là làm.Đột ngột hôn lên đôi môi anh bằng tất cả tình yêu và sự cảm động của mình, Như Tuyết còn cảm nhận rõ cánh môi run run vì ngạc nhiên và xúc động của anh, có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh. Cô không để tâm vì tất cả là do tình cảm mãnh liệt bất ngờ dẫn dắt hành động tiến tới.Hai người say đắm hôn nhau không biết trời trăng gì. Ánh trăng lấp ló ngoài cửa sổ, xấu hổ quá vội vàng vén mây chui vào.Nụ hôn kéo dài rất lâu….rất lâu….Mãi sau Như Tuyết đứng dậy, vừa dọn dẹp giường vừa dịu nhẹ nói với Minh Vương:– Đi ngủ thôi, muộn rồi.Nào ngờ anh không trả lời, ung dung duỗi dài tay chân, ánh mắt láu lỉnh nhìn cô.Đợi đến khi cô nhướn mày thắc mắc, anh mới nhàn nhã phun ra ba chữa:– Anh chưa tắm.Sau một giây trố tròn mắt vì kinh ngạc, cô nhăn trán nói:– Đừng đùa nữa… Đi ngủ.Cô tiếp tục trải phẳng ga giường nhưng anh đã nắm lấy tay cô ngăn lại, nhìn cô nhăn nhó.– Anh chưa tắm thật mà…. Không tắm sẽ khó chịu lắm, làm sao ngủ được?Nhìn vẻ mặt rúm rõ và ranh mãnh của anh, cô biết nếu không để anh tắm chắc chắn anh sẽ quấy rầy cả đêm không cho cô ngủ.Quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghiêm giọng hỏi:– Anh Tiệp đâu? Sao không đến giúp anh tắm như mọi hôm?– Cậu ta kêu mệt… Kêu mấy hôm nay trông con gái giùm chúng ta, bị bé hành hạ sắp chết rồi, làm sao còn sức đến hầu hạ anh nữa? – Minh Vương đáp trôi chảy.Nhắc đến con gái Như Tuyết lại đau đầu. Từ hôm đó bé con vẫn chưa tha thứ cho cô, không thèm quan tâm đến cô, lúc nào cũng bám lấy bác Tiệp và anh Hoàng thôi. Xem ra lần này bé quyết liệt đến cùng. Cô thở dài khổ sở, đau đầu khi phải nghĩ cách tạ lỗi với con. Đúng là hậu quả to lớn của việc “giận cá chém thớt”. Khổ nỗi con cá kình ở đây cô lại không thể và cũng không nỡ chém.Đưa tay đỡ chán đầu hàng, cô nhìn anh chiều ý hỏi:– Vậy anh muốn gì nào?Nghe vậy hai mắt anh sáng rực lên, nhanh nhẹn đáp:– Anh muốn tắm.– Nói đúng hơn là em giúp anh tắm. – Cô bĩu môi sửa lại.– Đúng vậy. – Anh không những không xấu hổ mà còn cười nham nhở đáp chắc nịch.Lắc đầu chịu thua bộ mặt trơ trẽn và vô sỉ vô đối của anh, cô vùng vằng đi vào nhà tắm chuẩn bị nước.Trong phòng tắm rộng rãi và sạch sẽ, Như Tuyết ngồi xổm trên nền nhà cạnh bồn tắm, còn Minh Vương ngồi trên thành bồn. Trần nửa người, lộ ra cơ bắp khỏe khoắn và vết mổ ở bụng.Múc nước trong bồn tắm, cô cẩn thận lau người giúp anh, tránh cho vết thương bị nhiễm nước.Nhìn cô đổ mồ hôi chăm chú lau người cho mình, anh ung dung ngồi im cười thích chí.Sau khi lau hết cổ, vai, bụng và tay cho anh, cô ngừng lại, đưa tay quệt mồ hôi đầm đìa trên trán. Mùa hè đã nóng lại thêm hơi nước tỏa ra bên cạnh, mặc dù đã tắm rửa ở nhà, tắm cho anh xong chắc chắn cô cũng phải tắm lần nữa luôn.Đứng thẳng người dậy, cô thở phào nhẹ nhõm nói:– Xong rồi.Sau đó vòng tay qua vai anh định đỡ anh dậy…. Đáng tiếc Minh Vương không có ý định nhúc nhích làm cô không thể xê dịch anh dù chỉ một chút. Vì vậy, cô bỏ tay anh ra, đứng phắt dậy tức tối hỏi:– Anh lại muốn gì nữa?Anh sợ sệt nhìn cô, vẻ mặt đáng thương xúi xuống người mình, phụng phịu đáp:– Thế này đâu phải tắm.– Vậy thế nào mới được? – Cô bực mình rít lên. Cô sắp bị anh làm cho phát điên rồi.Hài lòng vì câu hỏi của cô, anh lập tức đảo mắt quỷ quyệt rồi ra vẻ bâng quơ đáp:– Tất nhiên là phải tắm cả người.Nghe anh nói vậy, cô lập tức mất bình tĩnh gào to:– Trần Minh Vương, anh đừng hòng dụ dỗ em.Dứt lời cô đờ người vì những lời mình vừa thốt ra.Sau một giây mất lý trý, hai má cô đỏ rực như lửa khi ý thức được ý nghĩa đen tối của những từ đó, cô vội vàng quay đi trước ánh mắt hau háu của anh.Quả nhiên Minh Vương không bỏ qua cơ hội, anh gian tà nhìn cô hỏi:– Em sợ không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn của anh sao? Yên tâm…anh chỉ muốn tắm thôi mà.Anh ra vẻ đứng đắn, thản nhiên đáp khiến cô nghiến chặt răng vì hận không thể xé nát da mặt dày vài ha của anh. Đúng là xảo quyệt, người có ý nghĩ không đàng hoàng từ trước rõ ràng là anh, bây giờ lại đổi điêu cho cô.Nắm chặt tay ngăn chúng vồ lấy cái cổ của anh mà quặp sang một bên, cô hờ hững trả lời:– Chỗ dưới anh tự làm đi. Dù sao không có vết thương ở đó, tay anh cũng đâu tật nguyền?– Nhưng nếu anh cúi xuống, gập người sẽ động vào vết mổ trên bụng, hành động càng khó khăn. – Anh đắc ý