Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Tác giả: cocnon92

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323512

Bình chọn: 10.00/10/351 lượt.

hi phát hiện ra đây là bệnh viện chỉ hơi chút ngạc nhiên rồi trầm mặc như trước.Cả người đau nhức, rã rời như bị liệt, anh ta cười khổ nhìn bộ dạng kinh khủng của mình lúc này.Anh vẫn còn sống sao? Đúng là bản năng sinh tồn của con người mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì. Cho dù đau đớn đến thối gan thối ruột vẫn muốn sống?Những gì trí nhớ mấy ngày qua lưu lại chỉ là một màu đen tàn úa và màu đỏ thảm khốc.Có là gì khi cô tuyệt tình quay đi? Còn gì là trọng yếu khi cô nói hận?Trong cơn mê anh vẫn không ngừng gồng mình và lăn lộn với những câu hỏi. Anh không cam lòng, không muốn từ bỏ như vậy.Trái tim đau đớn xé rách nhưng hơn hết là cảm giác bất lực và không muốn chấp nhận số phận.Người đàn ông ngước mắt nhìn quang cảnh bên ngoài với ánh mắt buồn thê lương.Những tia sáng chói lòa và mạnh mẽ phản chiếu khắp nơi. Cây cối xanh tươi, rậm rạp vươn mình đón lấy.Cảnh vật sinh động và nhộn nhịp đến vậy nhưng không có cô anh chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo và cô đơn. Cho dù đang đứng giữa cái nắng thiêu đốt của hạ chí anh vẫn sẽ lạnh run người.Tiếng cửa khẽ khàng mở ra. Một người đàn ông cao lớn và tuấn tú gần như anh ta bước vào.Phát hiện người trên giường mở mắt nhìn mình, người đó vui mừng bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ân cần hỏi:– Cậu tỉnh rồi…. Cảm thấy thế nào?– Không sao….chưa chết được. – Người được hỏi bật cười đáp.Nghe vậy người kia cũng thở phào, đùa lại:– Ừ…. Vẫn còn biết cười là bình thường rồi.Sau đó anh ta thở dài nhìn bộ dạng thảm hại của bạn mình than:– Haiz…. Tôi đã nói con gái khi ghen là đáng sợ nhất, đồng thời dễ chinh phục nhất. Quả không sai. Có điều…. cô ấy là ngoại lệ….cho nên chỉ ứng nghiệm nửa câu đầu…. Nhìn cậu thì biết….rõ ràng cô ấy là nguy hiểm và ngang bướng nhất.Người đàn ông nghe xong chỉ buồn bã nghiêng đầu sang một bên, không cho ý kiến.Bản mặt đau khổ vì tình của anh khiến người bạn lại thở dài nói tiếp:– Tôi đã đi gặp cô ấy…. Báo cho cô ấy biết cậu đang ở đây….. Cô ấy…. vẫn không đến.Vội vàng quay lại, mong chờ nghe bạn nói nhưng khi biết được đáp án anh ta lại thất vọng quay về.Mãi sau anh mới đáp khẽ:– Tôi cũng đoán được…. Cô ấy mạnh mẽ và bá đạo hơn cậu nghĩ nhiều. – Anh cười chua xót khi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt quật cường của cô.– Vậy bây giờ cậu định làm gì? Cứ sống dở chết dở như vậy sao? – Anh bạn cáu kỉnh hỏi.Người đàn ông không vội trả lời, nằm lún sâu vào chiếc gối hơn, nhắm mắt yên lặng suy nghĩ.Người bạn thấy vậy tưởng anh mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Mặc dù đang có rất nhiều điều muốn nói và bực dọc trong lòng nhưng vẫn cố kìm lại, để yên cho anh ngủ.Thời gian chầm chậm trôi qua trong vô hình.Không gian vang vọng tiếng điều hòa nho nhỏ phát ra và tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim đang chạy.Bất chợt người trên giường mở bừng mắt, quay sang bạn dặn dò:– Cậu đi liên hệ với đài truyền hình và tìm cho tôi một máy quay phim đến đây.– Cậu nói gì? – Người bạn ngơ ngác hỏi, không theo kịp tốc độ chuyển biến đột ngột của anh.– Nhanh lên.Anh ta không kiên nhẫn nhắc lại, vội vã giục bạn.Thấy vậy người kia đành thở dài, ra khỏi phòng làm theo yêu cầu của anh. Trong đầu thắc mắc sao anh còn có thời gian làm chuyện vô nghĩ đó trong khi mọi chuyện còn đang phức tạp và rối loạn thế này?Người đàn ông trên giường không để ý đến suy nghĩ của bạn, ánh mắt kiên định nhìn lên cao. Trong đầu anh chỉ duy nhất một ý nghĩ. Lần này anh thực sự đánh cược tất cả. Thành hay bại cũng chỉ có một kết quả…. Bởi anh đã lựa chọn….mãi mãi.Một buổi tối yên bình, ăn cơm xong mọi người nghỉ ngơi và xem phim.Như Tuyết đang ngồi rửa bát bên giếng, bỗng nghe tiếng gọi của mẹ:– Tuyết à…để đấy, vào đây một lát.– Dạ, con sắp xong rồi ạ. – Cô cười nói vọng vào.– Không cần…. Vào đây đi.Tiếng mẹ gấp gáp và to hơn làm cô nhíu mày khó hiểu. Vội vàng rửa tay đi vào nhà xem mẹ dặn gì.Vừa vào nhà, cô bắt gặp mọi người đang ngồi trên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình sau đó lại nhìn cô chờ đợi.Biểu hiện lạ lùng của họ làm Như Tuyết tò mò, đưa mắt theo.Đập vào mắt cô là hình ảnh anh chàng biên tập viên đeo kính điển trai, mặc comple đen lưu loát giới thiệu:– Sau đây là chương trình truyền hình trực tiếp đặc biệt từ bệnh viện Việt Đức…. Mời quý vị và các bạn theo dõi.Ngay sau đó màn hình chuyển đổi. Gương mặt ưa nhìn, nho nhã của anh ta biến mất, thay vào đó là một màu trắng tinh khiết của phòng bệnh.Vài giây sau, khuôn mặt tiều tụy và hốc hác của một người đàn ông hiện ra. Râu ria lởm chởm, mái tóc đen dài ra nhiều và hơi rối. Đặc biệt trên trán người đó là miếng gạc to gần chạm mắt trái. Đôi môi hơi mỏng nhợt nhạt gần như trong suốt. Bên phải giường bệnh, máy đo nhịp tim nối thẳng đến ngực anh, nhìn rõ cả đường màu xanh lên xuống, gấp khúc của điện đồ. Tồi tệ hơn là từng giọt chất lỏng trong bình truyền dịch trên cao từ từ, chậm rãi truyền vào cơ thể qua vết kim đâm sâu ở cổ tay.Người đó chính là Minh Vương chứ không ai khác.Bộ dạng anh thay đổi đến khó tin.Chỉ trong vài ngày anh làm sao có thể thê thảm và suy kiệt đến vậy? Còn đâu người đàn ông lạnh lùng với vẻ đẹp hoàn mỹ như tượng thần Apollo của Hy Lạp?Như Tuy