Old school Swatch Watches
Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Tác giả: cocnon92

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323875

Bình chọn: 8.5.00/10/387 lượt.

ó cũng không yêu tôi…..nhưng chắc chắn…. không phải cô. – Anh nhấn mạnh mấy chứ cuối cùng.

– Tại sao? Tại sao anh thà lấy đại một người cũng không muốn lấy em? – Bảo Ngọc điên cuồng hét lên, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc như vậy. Anh thà lấy một người không yêu mình, không quan tâm cô ta như thế nào cũng không đồng ý lấy cô?

Nhìn cô gái đang nổi điên trước mặt, Minh Vương thở dài nói:

– Bởi tôi không muốn làm khổ cô hay bất cứ cô gái nào….Nếu người đó không yêu tôi thì sẽ không bị tôi làm tổn thương…..Thật lòng mà nói…Tôi đã từng coi cô như em gái.

Lời nói chân thật nhưng đầy tàn nhẫn của anh như những nhát dao ngọt lịm, từ từ cứa vào tim Bảo Ngọc. Tuy anh nói là muốn tốt cho cô, không muốn làm tổn thương cô…. nhưng có gì đau đớn hơn trong tình yêu khi người mình yêu lại vì không muốn tổn thương mình, vì không thể yêu mình mà làm vậy? Nực cười thay người đó còn coi mình như người thân. Điều đó khác gì chặt đứt cơ hội, chặn đứng tình cảm của đối phương. Người thân làm sao có thể yêu người thân?

Bảo Ngọc đau đớn ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười mới thê lương và rớm máu làm sao!

Mọi người ngơ ngẩn nhìn cô không biết nên biểu hiện như thế nào? Căm hận thì không đến nhưng thương hại thì không thể….bởi những việc cô ta làm.

Chỉ có Long vẫn nhìn chằm chằm Bảo Ngọc, nỗi đau của cô như được nhân bản trên khuôn mặt và ánh mắt hắn.

Đưa tay gạt giọt nước mắt trên má, Bảo Ngọc nhìn anh vô vọng nói:

– Anh thật tàn nhẫn….Anh đúng là rất tàn nhẫn. – Hít sâu một hơi, cô ta lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lóe lên tia quyết liệt. – Được…. Vậy thì anh hãy CHẾT ĐI.

Dứt lời cô ta đẩy mạnh Như Tuyết về phía trước, mũi dao sáng bóng, nhọn hoắt lao về phía lưng cô.

Minh Vương vội vàng ôm lấy Như Tuyết quay một vòng, con dao của Bảo Ngọc lập tức cắm phập vào lưng anh, máu tươi xối xả chảy ra.

Không lưu tình rút ra, cô ta tiếp túc đâm về phía trước.

Mặc dù cảm nhận được lưng áo ướt thẫm, cái đau buốt nhói truyền thẳng đến não, Minh Vương vẫn không quan tâm, vội dùng tay không đón lấy lưỡi dao sắp sửa chạm vào mặt Như Tuyết, tay kia vẫn ôm lấy thân thể cô, ghì sâu vào lòng mình.

Bất ngờ giơ chân lên dùng hết sức đá vào người Bảo Ngọc làm cô ta văng ra xa lăn tròn trên mặt đất, đồng thời anh cũng bị dội ngược về phía sau, đập lưng xuống nền gạch cứng rắn. Tiếng kim loại “choang” rơi xuống ngay đó.

Đứng bên cạnh, Long Tợn vội vàng xông lên định nhặt con dao tấn công anh.

May mà Quang Tiệp đã nhanh chóng giơ chân đá vào chân hắn trước. Hắn ta ngã người đập thẳng xuống đất, chưa kịp ngẩng đầu đã bị anh đè chặt người đấm tới tấp vào mặt.

Sư việc xảy ra quá nhanh, mọi người chưa kịp nhìn rõ thì tất cả đã xong.

Ai cũng khiếp sợ mở trừng mắt nhìn hiện trường mới đó vài giây đã thay đổi chóng mặt.

Cùng lúc đó, những anh cảnh sát mặc đồng phục xanh từ cửa ập vào, bắt lấy hai kẻ kia còng tay lại.

– Minh Vương… tỉnh lại đi…tỉnh lại đi…anh đừng làm “em” sợ. – Như Tuyết ôm lấy Minh Vương, không ngừng lay gọi. Nước mắt cô rơi lã chã lên mặt anh.

Lúc này mọi người mới chú ý, vội vàng nhìn về phía họ. Bà Ella bế Ánh Dương hốt hoảng xông đến gọi con. Trên mặt bà cũng giàn dụa nước mắt, không còn một chút lý trí nào.

– Vương, mở mắt ra nhìn mẹ này… con đừng làm mẹ sợ.

Đang đưa tay kiềm chặt Long Tợn, Quang Tiệp vội vàng tái mặt nhìn về hướng này.

Mọi người đều kinh hoảng bật thốt lên.

Trong giây phút tưởng trừng bi kịch lại tiếp diễn.

Đột nhiên, Minh Vương mở mắt ra, vẻ mặt hơi nhợt nhạt nhìn Như Tuyết đang khóc sướt mướt, cười nhẹ an ủi:

– Anh không sao, chỉ hơi đau lưng vì bị đập xuống đất thôi.

Nghe vậy mọi người mới thở phào một hơi.

Như Tuyết bất ngờ bật khóc to hơn, ôm chặt anh vào lòng, tức giận mắng:

– Khốn kiếp….đồ tồi…anh làm em sợ chết rồi. Hu Hu….

Anh từ từ ngồi dậy ôm cô vỗ về, sau đó lại thành ôm cả ba người “phụ nữ” đang khóc lóc thảm thiết.

Sau đó, hai bác sĩ đến sơ cứu cho Minh Vương.

Khi họ xé toạc lưng áo đằng sau ra, vết thương đỏ tươi nhìn rất ghê sợ.

Như Tuyết vội vàng bịt chặt mắt con gái hít sâu một hơi.

Đến khi lau rửa sạch sẽ vết thương, bác sĩ nói vết thương nhìn vậy nhưng không sâu, không có gì đáng ngại, chỉ cần khâu vài mũi là được, cô mới yên tâm.

Vết thương ở bàn tay anh cũng được rửa sạch và băng bó cẩn thận.

***

Khoảng nửa tiếng sau, mọi người lần lượt rời khỏi đó.

Khi đã đứng bên ngoài cánh cổng to lớn kia, Như Tuyết quay đầu nhìn ngôi nhà. Bây giờ nó lại trở về yên ắng và hoang tàn như trước, chỉ là cánh cổng đã bị niêm phong chặt.

Cô ngước mắt nhìn Minh Vương bên cạnh, anh cũng đang mỉm cười, dịu dàng nhìn cô.

Từ từ hít sâu một hơi rồi thở ra, cô cười nắm tay anh cùng nhau rời khỏi, đồng thời cùng bỏ lại quá khứ đáng sợ và khó quên sau lưng.

Ánh nằng gay gắt vẫn chiếu xuống, tạo thành nhiều cái bóng dưới đất.

Ngồi trong lòng mẹ, không ai chú ý đến Ánh Dương đang vòng hai tay ôm cổ mẹ nhìn phía sau.

Trong con ngươi to tròn đen láy của bé phản chiếu một ánh mắt nhẹ nhàng và thanh thản khác. Chương 35: Là ngu ngốc… hay là thông minh?Mấy ngày sau, vụ việ